Tia nắng ban mai buông xuống, sốt cao thối lui, Giang Trí Viễn đần độn mở mắt, đầu óc choáng váng thuận tay vén chăn lên, ngồi dậy, lại bỗng nhiên phát hiện bản thân xiêm y hỗn loạn không chịu nổi....Đầu đột nhiên đau đớn, Giang Trí Viễn nâng tay ấn trán, đôi mi thanh tú nhíu chặt, nỗ lực hồi tưởng hôm qua xảy ra chuyện gì....
" Ngươi tỉnh...." Giọng nói của nữ tử bên cạnh cắt đứt dòng suy nghĩ của Giang Trí Viễn, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy nơi này đang ngồi một nữ tử.
Đổng Thúy Trúc thần sắc buồn bã, đôi mắt vô thần thẳng tắp buông xuống nhìn chung trà trong tay, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
" Ta..." Giang Trí Viễn khẩn trương kéo vạt áo, thần sắc xấu hổ, nỗ lực lắc đầu, muốn cho bản thân trở nên thanh tỉnh, nàng chỉ nhớ rõ mộng cảnh đêm qua mình cùng chủ tử dây dưa triền miên, nhưng thật là hư huyễn mờ ảo, lẽ nào nói....
Một cơn đau từ môi truyền đến, Giang Trí Viễn bất minh cho nên khẽ xoa đôi môi sưng đỏ, nhịp tim tăng nhanh, ký ức mơ hồ, nói: "Hôm qua, hôm qua chúng ta...." Trong lòng Giang Trí Viễn rất sợ hãi, không dám nhìn Đổng Thúy Trúc, đứng dậy nhanh chóng chỉnh lý lại y phục, ấp úng nhẹ giọng nói.
Trong mắt Đổng Thúy Trúc mơ hồ ngấng lệ quang, khẽ nhắm mắt lại, cười khổ hỏi: "Ngươi yêu Giang Ngọc?"
Giang Trí Viễn nắm chặt hai tay buông ở bên hông, cúi đầu điểm nhẹ, xấu hổ không nói gì.
Đổng Thúy Trúc ghé mắt nhìn hắc y nữ tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-loan-hong-tran/937699/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.