Ánh sáng trăng vô thần đêm thu tối,
Dao song trống trải mỹ nhân lệ.
Không biết lúc này quân ở đâu,
Lo lắng suy tư thời khắc trông mong.
Nam Cung Diễm tĩnh tọa trước đó cửa sổ, trong tay nắm chặt khăn lụa, châu lệ không ngừng rơi xuống.
Nghĩ Giang Ngọc đã xuất cung hơn nửa tháng, cũng không biết Giang Ngọc phải chăng đã tìm được hoàng hậu Nam Cung Tố Nhị, vì sao đến nay ngay cả Giang Ngọc cũng mất tích không thấy, bặt vô âm tính, sinh tử không rõ khiến Nam Cung Diễm nàng lo lắng không ngớt. Bây giờ nàng cùng thái úy và Lữ đại nhân phong tỏa tin tức bệ hạ mất tích, chỉ nói bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương cải trang di hành dân gian thể nghiệm và quan sát dân tình. Nhưng đại sự như hoàng đế mất tích nhất thời nửa khắc còn giấu diếm được, mà nếu thời gian dài làm sao có thể lừa gạt được thiên hạ...
Nam Cung Diễm càng nghĩ trong lòng càng lo lắng, không nhịn được ngẩng đầu nhìn trăng lau lệ ngân, trầm thấp nói: "Ngọc, nàng rốt cuộc đang ở phương nào? Vì sao còn không trở về? Nàng cũng biết Diễm Nhi vì nàng mà sống một ngày như một năm..."
....
Ngày thứ hai, Giang Ngọc cuối cùng lấy lại một chút tinh thần, liền nóng lòng ra cửa xem xét Ngự Long sơn trang này một phen, trong lòng nàng kết luận Nhị Nhi nhất định là bị giấu ở nơi này.
Thị nữ Ngọc Liên ở bên cạnh chiếu cố Giang Ngọc rửa mặt chải đầu một phen, Ngọc Liên đỡ Giang Ngọc ngồi trước gương đồng, thay Giang Ngọc sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-loan-hong-tran/937694/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.