Chương trước
Chương sau
Ngoài cửa sổ một tiếng sấm rền, đánh thức hài tử đang trong mộng, nha nha khóc lớn, Vệ Tử Yên vội vàng dỗ dành hài tử trong lòng, nhưng làm thế nào cũng không  thể dỗ được tiểu hài tử này.
Giang Ngọc có chút lo lắng mà tiến lên, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của tiểu hài tử, khẩn trương nói: "Hắn đây là làm sao vậy? Vì sao một mực khóc? Không phải là chỗ nào khó chịu chứ?"
Vệ Tử Yên cúi đầu sủng nịch hôn lên trán tiểu bảo bảo, cười nói: "Có lẽ là đói bụng, vừa rồi ăn được một ít liền miễn cưỡng ngủ thiếp đi, hiện tại có lẽ là lại đói bụng rồi!" Nói xong, liền nâng tay thành thạo cởi sa y trước ngực lộ ra bộ ngực no đủ, bóp nhẹ đỉnh anh hồng, vài giọt sữa trắng tinh lập tức chảy ra, hài tử nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, lúc này đã đưa tay khẩn cấp ngậm lấy bầu sữa, không ngừng bú ʍúŧ.


Giang Ngọc có chút xấu hổ nhìn Vệ Tử Yên cho Nam Cung Hạ bú sữa, nửa ngày mới cuống quít lấy lại tinh thần, đứng dậy nhẹ giọng nói: "Thì ra là Hạ Nhi đói bụng, ha ha, thời gian cũng không sớm, trẫm cũng nên quay về rồi, nàng cùng Hạ Nhi cũng sớm đi ngủ đi!" Nói xong, Giang Ngọc liền phất áo muốn rời đi.
Vệ Tử Yên thấy Giang Ngọc muốn đi, đôi mi thanh tú nhíu chặt, ngẩng đầu vội vàng nói: "Bệ hạ đây là vội vàng cái gì? Đây là hồi lâu mới đến đến một lần, vừa ngồi lại lập tức muốn đi?"
Giang Ngọc đưa lưng về phía Vệ Tử Yên, mỉm cười trả lời: "Hạ Nhi đang bú sữa, chờ ngày mai trẫm trở lại gặp các nàng là được rồi!"
Vệ Tử Yên chợt hé miệng mỉm cười, không nhanh không chậm cúi đầu cười nói: "Làm gì không quay đầu lại? Cũng không ai ăn thịt nàng? Đều là nữ nhân, lẽ nào bệ hạ còn xấu hổ sao?"

Giang Ngọc bị nói trúng tim đen, thần sắc đỏ ửng, quay đầu lại nhìn Vệ Tử Yên một cái, lại bất đắc dĩ lắc đầu thở dài nói: "Cái miệng này của nàng chính là không buông tha người, trẫm thật hối hận đã nói cho nàng biết chân tướng." Nói xong liền vén vạt áo, tựa như hờn dỗi mà ngồi trở lại trước bàn, rầu rĩ nâng chén uống rượu.
Vệ Tử Yên thấy nàng ngồi trở lại, vui vẻ mỉm cười, vỗ về Hạ Nhi trong lòng, ngẩng đầu nói: "Bệ hạ nếu không nói cho Tử Yên biết, Tử Yên sớm muộn gì cũng sẽ biết, nàng nói đúng không?"
...
Vệ Tử Yên tâm tư dần dần bay xa, hồi tưởng ngày ấy mới vừa sinh Hạ Nhi không bao lâu, bởi vì khúc mắc tích tụ mà nhịn không được lỡ lời nói với Giang Ngọc đang cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố mẫu tử hai người 'nếu như Hạ Nhi có thể là hài tử nàng và Giang Ngọc sinh ra thì tốt biết bao nhiêu...'

Giang Ngọc không đành lòng thấy Vệ Tử Yên u buồn hối tiếc, nhất thời sinh lòng trắc ẩn, liền đem thân phận của mình toàn bộ nói cho Vệ Tử Yên biết.
Nhớ kỹ Vệ Tử Yên sau khi biết được thân phận của Giang Ngọc, cũng là rất lâu không thể chấp nhận việc này. Nhưng Vệ Tử Yên chính là người đã trải qua thế sự, hơn nữa Giang Ngọc từ đầu chí cuối đối với mẫu tử các nàng quan ái có thừa, thời gian lâu dài, cũng chậm rãi lý giải và chấp nhận ....
....
Hài tử trong ngực bú no cũng dần dần ngủ thiếp đi, Vệ Tử Yên gọi nhũ mẫu, để nàng mang Hạ Nhi về phòng nghỉ ngơi trước. Bản thân lại ngồi trước bàn châm rượu cho mình và Giang Ngọc, tiếp tục ăn uống.
Mấy chung uống cận, Vệ Tử Yên sắc mặt đỏ ửng, giống như hoa mẫu đơn kiều diễm mị nhân. Giang Ngọc thực sự sợ nàng uống nhiều, liền đưa tay kéo lấy cánh tay Vệ Tử Yên, bắt đầu khuyên can. Vệ Tử Yên ngẩng đầu, một tay bắt lấy cổ tay của Giang Ngọc, một tay nhẹ nhàng buông chung rượu trong tay mình, mắt hàm mị khí nhìn về phía Giang Ngọc, cười nói: "Tử Yên thật là ngốc, dung mạo tuấn tú bực này sao có thể là nam tử không sạch sẽ của thế gian này! Ai, Tử Yên bị bệ hạ lừa gạt thật khổ sở a!" Dứt lời, Vệ Tử Yên chậm rãi đến gần Giang Ngọc, thân thể nghiêng về phía trước nửa nằm trên cẩm trác trước mặt Giang Ngọc, sa y trong khoảnh khắc chảy xuống, lộ ra bộ ngực no đủ, mười phần dụ hoặc. Vệ Tử Yên giơ tay lên  mềm nhẹ vuốt ve gò má trắng nõn của Giang Ngọc, lẩm bẩm nói: "Ha ha, thế nhân đều gọi Tử Yên là yêu phi, a, nếu như biết đương kim đế vương là một nữ tử, vậy có phải nên xưng bệ hạ là yêu đế hay không? Ha ha...."
Giang Ngọc vốn cũng có một chút choáng váng, nheo đôi mắt lại, lông mày rậm khẽ nhíu nghiêng người nhìn nữ tử đang tiếp cận nàng, lúc này nghe được Vệ Tử Yên nói như thế, nhất thời khí huyết dâng trào, nâng tay bắt được bàn tay không an phận vuốt ve gương mặt mình, gắng sức kéo lấy, lại đem khuôn mặt tức thì dán sát Vệ Tử Yên đang say rượu, nhíu mày trầm giọng nói: "Yêu đế lại thế nào? Nữ tử lại thế nào? Thiên hạ hiện nay đều là ai có năng lực người đó nắm giữ, ai có thể thống trị tốt thiên hạ, có thể khiến bách tính an cư lạc nghiệp, chống đỡ ngoại tộc xâm chiếm, người đó chính là vương giả!"
Vệ Tử Yên bị Giang Ngọc dùng lực kéo lại, nhẹ giọng hô lên một tiếng, men rượu rốt cuộc tỉnh hơn một nửa, lúc này nhìn về phía Giang Ngọc lộ rõ khí phách, trong lòng dĩ nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi. Vệ Tử Yên nàng chưa từng sợ bất luận kẻ nào, ngay cả tiên đế và hoàng thái hậu, nàng cũng chưa từng sợ hãi, mà nay đối mặt người này lại khiến nàng dâng lên cảm giác sợ hãi, thực sự khiến nàng cả kinh, phải tự nhắc nhở bản thân, người trước mặt quả thật là đương kim thiên tử, là kẻ thống trị của vương triều, là thiên tử của bách tính....
Vệ Tử Yên lấy lại tinh thần, rút đi vẻ say rượu, mỉm cười lấy lòng nói: "Tử Yên sai rồi, có chút lỡ lời, bệ hạ đừng chấp nhặt cùng Tử Yên! Người trong thiên hạ luôn khinh thường nữ tử, bây giờ bệ hạ là thay nữ tử thiên hạ trút cơn giận này!"
Giang Ngọc nheo mắt lại, tinh tế đánh giá nữ tử đã từng là mẫu nghi thiên hạ, có thể ở hậu cung oai phong một cỏi cũng tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào xem thường, đặc biệt còn có năng lực khiến đế vương trước kia độc sủng mình nàng!
Vệ Tử Yên ánh mắt mê ly mặc cho Giang Ngọc đánh giá, hai tay thuận thế yếu ớt ôm lấy cổ Giang Ngọc, nhẹ giọng nói: "Mặc kệ nàng là nam hay nữ, hôn ta, giống như trước đây! Được không?"
Một câu nói dẫn dắt ra hồi ức từ rất lâu của Giang Ngọc, phiến 'Vọng Linh Viên' kia, tiểu bạch thỏ dáng điệu thơ ngây nhanh nhạy kia, còn có đoạn thời gian buông thả vô ưu vô lo kia....
Vệ Tử Yên khẽ nhắm mắt lại, đôi môi dần dần dán lên đôi môi mềm mại trước mặt, hai tay dần dần buộc chặt.
Đã lâu, thật ra nàng từ rất lâu, rất lâu vẫn muốn chạm đến phiến mềm mại này, hôn lên đôi môi nàng quyến luyến đã lâu, mặc kệ kết quả rốt cuộc sẽ là thế nào...
Giang Ngọc không hề cử động, chỉ là mặc cho nữ tử trong lòng hôn nàng, tựa hồ nụ hôn này là nàng nợ nàng ấy, lại tựa hồ là nàng nên trả lại cho  nàng ấy...
Hồi lâu sau, Vệ Tử Yên khẽ thở dốc, khuôn mặt gắt gao dán vào bên cổ Giang Ngọc, hai tay ôm lấy cổ Giang Ngọc, trầm thấp nói: "Vì sao không hôn ta giống như trước đây?"
Giang Ngọc không trả lời, cánh tay chậm rãi ôm lấy thắt lưng mềm mại của người trong lòng, nhẹ giọng nói: "Đã trễ rồi, ngủ đi! Ngày mai trẫm trở lại thăm nàng và Hạ Nhi!" Nói xong, liền muốn xoay người rời đi.
Vệ Tử Yên buông hai tay ra, lao vào ngực Giang Ngọc, đôi mi thanh tú nhíu chặt, một tia u oán mơ hồ hiện lên, khóe mắt ẩm ướt nói: "Có biết hay không, ta một mực chờ nàng, ta biết nàng nhất định sẽ trở về, trong chốn hoàng cung vô tình này nàng là hy vọng duy nhất khiến ta sống sót. Ta biết chúng ta không có kết quả gì, nhưng đây cũng là tín niệm giúp ta sống tiếp, một kỳ vọng chỗng đỡ ta...."
Ngôn ngữ của Vệ Tử Yên khiến Giang Ngọc động dung, nàng cúi đầu, khẽ nâng cằm Vệ Tử Yên, mờ mịt nói: "Tội gì? Nàng cũng không phải không biết..." Giang Ngọc thở dài một tiếng, lại nói: "Cũng không phải không biết thân phận của ta và nàng!"
Vệ Tử Yên mỉm cười, ngẩng đầu mong mỏi nhìn Giang Ngọc, nói: "Nàng cho rằng thân phận rất quan trọng sao? Chúng ta kiếp này đều bị cái gọi là thân phận trói buộc, hai chữ thân phận quả thật là tội nghiệt phải gánh vác cả đời sao?"
Giang Ngọc không nói gì, Vệ Tử Yên nâng tay vuốt ve gò má của Giang Ngọc, nói: "Huống hồ, Tử Yên cũng không phải là muốn cùng nàng để có được cái gì! Tử Yên từ nay về sau chỉ muốn yên tĩnh nuôi dạy Hạ Nhi, dưỡng dục hắn trưởng thành. Thầm nghĩ lúc nàng rãnh rỗi, thỉnh thoảng có lúc thời gian đến thăm Vệ Tử Yên ta, nói với ta vài lời là đủ rồi...."
Nước mắt rơi xuống, chảy đến mu bàn tay của Giang Ngọc, Giang Ngọc không đành lòng để nữ tử này tiếp tục xuống phía dưới, cúi đầu hôn lên đôi môi xinh đẹp của nàng ấy.
Nến đỏ lay động, tóc mai buông xuống, quả thực giống như một vị lang quân tuấn dật phong lưu.
....
Gió nhẹ mang theo mưa phùn không thức thời phất qua khung cửa sổ chưa đóng chặt, nữ tử trong lòng rời khỏi ôn nhu, ngẩng đầu nhìn lại, lại quay đầu nhìn về phía tuấn nhân đang ôm mình, nhỏ giọng nói: "Chờ ta!" Nói xong, nàng đứng lên, giương tay đóng chặt cửa sổ, xoay người lại nhìn về phía tuấn nhân đang mỉm cười nhìn nàng, thướt tha mị khí từng bước chậm rãi đến trước mặt người kia, động tác của nữ tử vô cùng mềm nhẹ, sa y trên vai tựa như nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, không tự chủ được mà phiêu nhiên chảy xuống, để lộ ra hung y quấn lấy nửa bộ ngực...
Nữ tử đi đến trước bàn đưa tay kéo lấy Giang Ngọc đang lắc đầu bất đắc dĩ nhìn về phía nàng, tựa như làm nũng mà kéo kẻ ngốc kia đến phía sau bình phong....
Giang Ngọc dừng bước, ôm lấy thắt lưng mềm mại của Vệ Tử Yên, nâng khuôn mặt tuyệt mỹ của Vệ Tử Yên, bám vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Trẫm hiện tại cũng biết xưng hào yêu phi này là thế nào truyền ra rồi...."
Vệ Tử Yên thuận thế ngả vào lòng Giang Ngọc, yếu ớt nhìn về phía người kia, ánh mắt giống như câu hồn, khiến người ta không thể tự kềm chế mà sa vào trong đó.
Nhìn nữ tử trong lòng không nói gì, Giang Ngọc có chút mê hoặc, tựa hồ yêu phi trong mắt thế nhân, quả thật là một yêu nghiệt câu tâm nhiếp phách người khác, có bản lĩnh làm cho người ta ý loạn tình mê....
....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.