Ngoài cửa sổ một tiếng sấm rền, đánh thức hài tử đang trong mộng, nha nha khóc lớn, Vệ Tử Yên vội vàng dỗ dành hài tử trong lòng, nhưng làm thế nào cũng không thể dỗ được tiểu hài tử này.
Giang Ngọc có chút lo lắng mà tiến lên, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của tiểu hài tử, khẩn trương nói: "Hắn đây là làm sao vậy? Vì sao một mực khóc? Không phải là chỗ nào khó chịu chứ?"
Vệ Tử Yên cúi đầu sủng nịch hôn lên trán tiểu bảo bảo, cười nói: "Có lẽ là đói bụng, vừa rồi ăn được một ít liền miễn cưỡng ngủ thiếp đi, hiện tại có lẽ là lại đói bụng rồi!" Nói xong, liền nâng tay thành thạo cởi sa y trước ngực lộ ra bộ ngực no đủ, bóp nhẹ đỉnh anh hồng, vài giọt sữa trắng tinh lập tức chảy ra, hài tử nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, lúc này đã đưa tay khẩn cấp ngậm lấy bầu sữa, không ngừng bú ʍúŧ.
Giang Ngọc có chút xấu hổ nhìn Vệ Tử Yên cho Nam Cung Hạ bú sữa, nửa ngày mới cuống quít lấy lại tinh thần, đứng dậy nhẹ giọng nói: "Thì ra là Hạ Nhi đói bụng, ha ha, thời gian cũng không sớm, trẫm cũng nên quay về rồi, nàng cùng Hạ Nhi cũng sớm đi ngủ đi!" Nói xong, Giang Ngọc liền phất áo muốn rời đi.
Vệ Tử Yên thấy Giang Ngọc muốn đi, đôi mi thanh tú nhíu chặt, ngẩng đầu vội vàng nói: "Bệ hạ đây là vội vàng cái gì? Đây là hồi lâu mới đến đến một lần, vừa ngồi lại lập tức muốn đi?"
Giang Ngọc đưa lưng về phía Vệ Tử Yên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-loan-hong-tran/937674/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.