Chương trước
Chương sau
Hoa tuyết rơi xuống, Vĩnh Ninh công chúa nhu nhược tựa vào bên cửa sổ, thần sắc suy sụp điêu linh...
Thế sự vô thường, tất cả những biến cố xảy ra trong thời gian ngắn bảo một nữ tử nhu nhược như nàng làm sao có thể chấp nhận?
Hoa tuyết rơi xuống chậm rãi bao phủ thế gian không sạch sẽ, dường như không hề muốn cho người đang thương tâm phát hiện ra quá khứ bất kham kia.
Nhưng, có một số việc cũng không phải là cực lực che giấu thì có thể hoàn toàn xóa đi, trái lại càng muốn trốn tránh lại càng làm co người ta thanh tỉnh...
....
Tuyết khí lạnh lẽo khiến Vĩnh Ninh công chúa nhịn không được mà rùng mình một cái, một kiện ngoại bào ấm áp đúng lúc khoác lên vai nàng.
Vĩnh Ninh công chúa ngẩng đầu nghi hoặc nhìn lên, chỉ thấy một ánh mắt đầy thương tiếc thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng.


Nàng chậm rãi hồi phục tinh thần, nâng nắm thật chặt ngoại bào trên vai, nhẹ giọng nói: "Phong ca ca, ta, ta không sao, ngươi không cần luôn theo ta!"
Vệ Trường Phong nhíu mày, hai tay dùng một chút lực liền đem Vĩnh Ninh công chúa ôm vào trong lòng, đôi môi cưng chiều mà hôn lên mái tóc lạnh lẽo, đau lòng nói Còn nói không sao cả, cũng sắp đông thành băng nhân rồi! Nàng, nàng bảo ta làm sao có thể yên tâm?"
Vĩnh Ninh công chúa bị động tác ôn nhu của Vệ Trường Phong làm cho tâm tình chấn động, trở tay lại đẩy người đang ôm mình ra, xoay người lại nhìn ra cửa sổ, khẽ thở dài: "Phong ca ca, ngươi còn nhớ rõ trước đây hàng năm lúc này phụ hoàng đều sẽ thiết yến ở trong cung thay Nhị Nhi cử hành Thưởng Tuyết Hộ sao?"
Vệ Trường Phong nhìn tiểu công chúa cố ý xa cách, trong lòng cực kỳ khó chịu, hắn lại nhẹ nhàng đến gần Nam Cung Tố Nhị đưa tay ôm lấy thân thể mảnh mai, nói: "Dĩ nhiên nhớ kỹ, công chúa mỗi lần đều sẽ gọi Trường Phong cùng đến tham gia...."

Vĩnh Ninh công chúa tiếp tục yếu ớt nói: "Hàng năm lúc này hậu cung luôn rất náo nhiệt, phụ hoàng, hoàng nãi nãi, còn có mẫu hậu, bọn họ đều sẽ cùng Nhị Nhi thưởng tuyết, vui cười..."
Một cơn gió lạnh thổi đến, Vĩnh Ninh công chúa ho khan vài tiếng, Vệ Trường Phong vội vàng đóng cửa sổ lại, xoay người lại khuyên nhủ: "Gió lạnh thương thân, đừng suy nghĩ vớ vẫn nữa!"
Vĩnh Ninh công chúa buồn bã mỉm cười, xoay người lại muốn thoát khỏi cái ôm ấm áp của hắn, nói: "Thương thì đã sao, trên đời này tất cả thân nhân đều đã rời khỏi Nhị Nhi, còn có ai sẽ quan tâm, quan tâm ta..."
" Ta!" Vệ Trường Phong ánh mắt lóe ra cấp thiết nói: "Còn có Vệ Trường Phong ở đây, công chúa, từ nay về sau hãy để Trường Phong bảo vệ công chúa, chiếu cố công chúa, ta cam đoan sẽ không khiến công chúa chịu bất cứ tổn thương nào!"

Đối mặt lời biểu lộ như vậy, Vĩnh Ninh có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt nóng rực kia, cánh tay Vệ Trường Phong ôm càng thêm chặt, dường như muốn đem nàng hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể. Biến hóa bất ngờ này, thực sự khiến Vĩnh Ninh công chúa trở tay không kịp....
Vĩnh Ninh công chúa gắng sức muốn thoát khỏi hoàn cảnh ám muội, nhưng cánh tay hắn lại như sắt thép, không mảy may dao động. Nàng hoảng loạn cúi đầu không hề dám đối diện ánh mắt của hắn, nhu nhược nói: "Phong ca ca ngươi, ngươi buông Nhị Nhi ra, Nhị Nhi không thở nổi..."
Vệ Trường Phong cũng không có ý buông ra, trái lại càng thêm ôm chặt nữ tử vào trong lòng, hương khí nhàn nhạt đã khiến hắn có chút mất hồn mất vía, hắn thấp giọng nói: "Nhị Nhi, ta đã từng nhịn đau thả nàng một lần, lần này quyết không thả nữa! Trường Phong đã từng âm thầm phát thệ, nếu như người đó là thật tâm đối tốt với nàng, ta sẽ mãi mãi buông tay! Nhưng nếu như người đó dám phản bội nàng, Vệ Trường Phong ta nhất định phải đem công chúa đoạt lại! Xin công chúa từ nay về sau hãy quên kẻ đã tổn thương nàng đi, quên tất cả không vui, sau này hãy để Vệ Trường Phong chăm sóc nàng, yêu nàng, được không?"
Ngôn từ ấm áp khiến Nam Cung Tố Nhị có chút run sợ cũng có chút suy nghĩ, nam nhân trước mặt thực sự đã từng là mộng tưởng của nàng, đã trải qua nhiều thế sự như vậy, nếu như thật có thể buông bỏ toàn bộ, từ nay về sau theo nam nhân ngưỡng mộ đã lâu lâu cùng sinh sống, ngược lại cũng là một lựa chọn tốt.
Nhưng, nhưng có một số việc ở một số thời khắc tựa hồ sớm đã xảy ra biến hóa....Cũng giống như câu kia, tằng kim thương hải nan vi thủy, trừ khứ vu sơn bất thị vân*....
*Đại ý là: nước biển hôm nay nhìn thấy không phải nước của hôm qua, mây hôm nay nhìn thấy không phải mây của hôm qua...
Vĩnh Ninh công chúa nghiêng đi khuôn mặt, hoảng loạn tránh né: "Ta, ta có một chút mệt mỏi, Phong ca ca cũng nên sớm trở về nghỉ ngơi đi!"
Vĩnh Ninh công chúa tận lực lảng tránh, lập tức khơi dậy cơn giận ẩn giấu thật lâu của Vệ Trường Phong, hắn cho rằng nếu như hắn thật lòng biểu lộ với nàng, nàng sẽ vui vẻ cảm động ngã vào lòng hắn, nhưng mà lúc này tiểu công chúa của hắn dĩ nhiên lựa chọn trốn tránh hắn! Vệ Trường Phong nhíu mày tức giận đưa tay xoay mặt giai nhân lại, uấn nộ nói: "Công chúa làm sao vậy, không phải nàng vẫn luôn thích Trường Phong sao?"
Vệ Trường Phong có chút kích động, một tia sợ hãi trong nháy mắt kéo đến, Vĩnh Ninh công chúa đưa tay muốn đẩy hắn để thoát khỏi kiềm chế, lại càng khiến nam tử không khống chế được có vẻ càng thêm điên cuồng, đôi môi của nam tử ngay lập tức trọng trọng áp lên đôi môi anh hồng tinh khiết...
Đó không phải hôn, mà chỉ là một loại chiếm đoạt, có lẽ là nam nhân đều không chấp nhận nổi đả kích thất bại, nhất là đối mặt với nữ nhân trong lòng mình, mà loại thất bại này, chỉ càng khiến cho bọn họ mất đi lý trí cùng sức phán đoán....
Nụ hôn cuồng dã này khiến Nam Cung Tố Nhị có chút trở tay không kịp, nàng hoảng loạn muốn giãy thoát, rồi lại vô lực phản kháng, nàng đột nhiên nghĩ đến người kia, nữ tử tổn thương nàng rất sâu...
Một loại cảm giác chán ghét dần dần dâng lên, nhưng nàng vì sao phải có loại cảm giác này....
....
Một cái tát vang dội rõ ràng quanh quẩn trong phòng...
Vĩnh Ninh công chúa co ro bên cửa sổ, hai mắt đẫm lệ, thương tâm nức nở...
Vệ Trường Phong xoa khuôn mặt sưng đỏ, hồi lâu cuối cùng chậm rãi khôi phục lý trí, hắn tự biết bản thân quá mức cấp tiến. Đối với nữ nhân, hắn từ trước đến nay đều là rất có nắm chắc, đúng mực, hiện tại rốt cuộc hắn thất sách rồi!
Nhưng hắn tin tưởng một ngày nào đó hắn sẽ hoàn toàn có được tất cả những thứ hắn muốn....
Vệ Trường Phong tỉnh táo lại, thấp giọng nói: "Công chúa, xin lỗi! Là Trường Phong uống nhiều rồi, đã mạo phạm công chúa, cầu công chúa không nên tức giận, là Trường Phong đáng chết, công chúa sớm đi nghỉ ngơi đi! Trường Phong xin cáo lui trước, ngày mai sẽ đến thăm công chúa!"
....
Đêm khuya trong hoàng cung, hoa tuyết phiêu linh, một tia hỏa quang giống như tinh tú thoáng hiện trên bầu trời đêm hàn lãnh ....
Vệ thừa tướng đứng trên tường thành của hoàng cung, bất an đối với Vệ Trường Phong ở bên cạnh, hỏi: "Trường Phong, ngươi vừa rồi có nhìn đốm sáng vừa xuất hiện trên bầu trời không?"
Vệ Trường Phong thu hồi tâm tư có chút hỗn loạn vừa rồi, ngẩng đầu nhìn lại, trả lời: "Trường Phong vẫn chưa chú ý, phụ thân không nên quá lo lắng, hiện nay tất cả cũng đã nằm trong lòng bàn tay của chúng ta!"
Vệ thừa tướng lắc đầu, thần sắc lo âu: "Ngươi vẫn còn quá trẻ, quá nôn nóng! Thế sự đều có biến ảo không lường, không đến thời khắc cuối cùng ai thắng ai thua đều là rất khó định luận! Vạn sự vẫn nên cẩn thận!"
Vệ Trường Phong khẽ cười nói: "Phụ thân cứ yên tâm đi, những kẻ có thể gây bất lợi cho chúng ta cũng đã nằm trong sự khống chế của chúng ta, còn có cái gì phải sợ! Phụ thân, chờ sáng sớm ngày mai ta liền đồng loạt xử quyết tất cả những kẻ có liên can trong đại lao, thiên hạ này càng không ai dám đối nghịch cùng chúng ta! Đến lúc đó thiên hạ chính là của Vệ gia chúng ta, ha ha, còn có cái gì phải sợ!"
Vệ thừa tướng lắc đầu, lại nheo mắt nhìn về phía khoảng không, bất an vuốt chòm râu bạc, thở dài: "Chỉ hy vọng là như thế..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.