Ban đêm, trong phòng ngủ, kiều thê tựa vào tháp quý phi điêu khắc tinh xảo, đôi mắt đẹp đóng chặt, trầm mặc không nói...
Giang Ngọc chậm rãi đến trước bàn rót một chén trà lài, trở lại bên cạnh mỹ nhân đang nằm nghỉ ngơi trên tháp quý phi, thân cận ngồi bên mép, đưa tay nắm lấy bàn tay đặt trước ngực của kiều thê, ôn nhu hỏi: "Nhị Nhi còn đang giận ta? Ngọc Nhi đêm qua quả thật uống nhiều, đầu óc choáng váng cái gì cũng không nhớ nữa!"
Vĩnh Ninh công chúa rút tay về, đầu lại vui vào trong gối, vẫn không nói lời nào...
Giang Ngọc nhíu mày, nhìn thân thể có chút co quắp kia, nàng liền hiểu rõ nha đầu này đang thương tâm mà khóc....
Giang Ngọc kéo Vĩnh Ninh công chúa xoay người lại, nhìn đôi mắt sưng đỏ không chịu nổi, trong lòng quấn quýt, đau lòng nói: "Nhị Nhi, đừng khóc nữa có được không?"
Vĩnh Ninh công chúa vội vàng nâng tay che đi khuôn mặt của mình, tay kia gắng sức muốn đẩy người bên cạnh ra, nàng không muốn để người đó thấy dáng vẻ xấu xí của bản thân lúc này, cả giận: "Nàng đi đi, đi đi, bản công chúa không cần nàng lo!"
" Ta mặc kệ thì ai quan tâm nàng?" Giang Ngọc đặt chén trà trong tay xuống, thực sợ tiêu nha đầu này nổi điên tự tổn hại bản thân, nàng lại vươn tay ra bá đạo ôm lấy thê tử nằm trên tháp, ôn nhu nói: "Ta là phò mã của nàng, hiện nay trên đời này ngoại trừ phụ hoàng, hoàng nãi nãi của nàng ra, cũng chỉ có ta là người thân cận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-loan-hong-tran/937655/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.