Mưa phùn không dứt, tí tách nhẹ nhàng rơi giữa sơn gian, non xanh nước biết mưa cũng thấm đẫm cây cỏ....
Nam tử bạch y tuấn dật cầm một chiếc ô viền xanh, cẩn thận tỉ mỉ che đi nước mưa thay bạch y mỹ nhân nhu nhược trong lòng...
Đón mưa đạp cỏ, tuy là có một loại tình thú khác biệt, nhưng cũng tăng thêm không ít u sầu ảm đạm...
Đổng Thúy Trúc vươn ngọc thủ chậm rãi tháo mạng che mặt xuống, ôn nhu nâng dung nhan tuyệt thế có thể khiến thiên địa thất sắc, thật sâu nhìn ái nhân đang cẩn thận cầm ô che cho mình, yếu ớt nói: "Ngọc Nhi, đây là lần đầu tiên Ngọc Nhi cùng Nguyệt Nhi ra ngoài, chỉ tiếc lại gặp phải trời mưa!"
Giang Ngọc cúi đầu mỉm cười nhìn mỹ nhân dung mạo hiện hết vẻ ưu sầu, cánh tay chậm rãi đặt lên thắt lưng mềm mại của nữ tử, lực đạo thoáng chốc tăng lên, thuần mỹ vô hại cười nói: "Nguyệt Nhi không cảm thấy lúc này mưa phùn rơi nhẹ, tâm tình tốt đẹp đạo chơi trên cổ, sẽ có một loại tư vị khác sao? Ha ha..."
Nàng thích mùa mưa, càng thích mưa phùn mờ ảo nơi này!
Giang Ngọc cười ngọt ngào, nụ cười kia thực sự còn tươi đẹp hơn tất cả tốt đẹp của thế gian này...
Đổng Thúy Trúc nâng mắt thưởng thức người tuấn mỹ xuất trần trước mặt, trong lòng đã sớm nhộn nhạo thành một mảnh, nàng hốt hoảng si mê cười nói: "Mỹ cảnh này, cũng chỉ có đi cùng kẻ phóng túng như nàng, mới có thể thể hội được!"
Giang Ngọc tức giận mỉm cười, cúi đầu hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-loan-hong-tran/937647/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.