Giang Trí Viễn nhìn người kia đang muốn cởi y phục của mình, nàng vội vàng đỏ mặt bắt lấy bàn tay linh hoạt kia, hô hấp gấp gáp nói: "Hầu gia, chúng ta không thể cùng nhau ngủ giống như trong sơn động, như vậy không..."
Giang Ngọc mỉm cười, đưa tay ôm lấy thắt lưng Giang Trí Viễn, làm nũng nói: "Ta muốn, Hồng Ngạn không nghe lời ta sao?"
Giang Trí Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ đến, đối với chủ tử làm nũng, nàng cũng chỉ đành tùy ý nàng ấy làm xằng làm bậy...
Đêm trường chậm rãi trôi qua, quả nhiên đủ dằn vặt Giang Trí Viễn nàng, nghĩ đến giai nhân trong ngực, có thể ôm có thể hôn, chỉ tiếc, không ăn được, không được!
...
Nàng sợ, nàng dĩ nhiên sợ, sợ chờ lúc hầu gia nhớ lại tất cả, nàng ấy sẽ oán nàng, sẽ hận nàng, sẽ ghét bỏ nàng...
...
Giang Ngọc gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng, xúc cảm này khiến nàng an tâm không ít, nàng dần dần chìm vào trong mộng, giấc mộng hỗn loạn khiến nàng ngủ không yên ổn...
Giang Trí Viễn say đắm nhìn chủ tử nằm trong lòng, chậm rãi in một nụ hôn lên đôi môi đỏ ngọt ngào kia, nụ hôn thâm tình này thực sự triền miên sâu đậm, tình cảm si mê cùng lưu luyến từ lâu đã biểu hiện vô cùng rõ ràng.
Nàng thật mờ mịt, nàng vốn dĩ yêu chính là tiểu hầu gia thông minh khéo léo, nhưng hiện tại lại yêu một chủ tử chân thật đơn thuần, đây là hai thái cực đối lập của cùng một người, khiến nàng không cách nào vứt bỏ bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-loan-hong-tran/937637/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.