Giang Ngọc vừa toàn lực xuất chưởng, lúc này tổn thương nội lực, chợt thấy lục y thích khách kia còn phát ra ám khí, hiện đã vô lực né tránh, lòng thầm nghĩ bất hảo.
Giang Trí Viễn mắt thấy ám khí nọ tập kích về phía Giang Ngọc, trong lòng cũng là vạn phần lo lắng, dưới tình thế cấp bách, cuối cùng xả thân bảo vệ một bên cơ thể Giang Ngọc, cùng ngã lộn về phía sau.
Chẳng ngờ tốc độ hơi chậm, rốt cuộc bị một cái ám khí tổn thương bả vai, nhất thời đau tận xương tủy, đau đớn không chịu được.
Thích khách nọ mặc dù nội lực tổn hại, nhưng khí thế ám khí này, lực đạo chẳng ngờ lại không giảm.
Giang Trí Viễn đau đến mồ hôi tuôn ra, nhưng cắn răng chống cơ thể dậy, nhìn phía Giang Ngọc được hắn bảo vệ trầm giọng nói:
- Gia, ngài, ngài không có chuyện gì chứ?
Giang Ngọc cau mày nhìn Giang Trí Viễn vẻ mặt trắng bệch, vội đáp:
- Ta không sao, Trí Viễn ngươi bị thương!
Giang Trí Viễn mạnh mẽ lắc đầu lên tiếng nói:
- Không có chuyện gì, cũng chẳng đáng lo, ngài không có sao là tốt rồi!
Giang Ngọc xem khí sắc của Giang Trí Viễn tái xanh mồ hôi chảy xuống, tự hiểu hắn thụ thương nghiêm trọng, trong lòng nhất thời muôn phần cảm động.
Vội đỡ Giang Trí Viễn dậy, sai người đem tới một chiếc mã xa trống, an bài đem Giang Trí Viễn vào trong, dự định muốn kiểm tra tình hình thương thế của hắn.
Bên trong xe ngựa sắc hoàng kim, Giang Trí Viễn toàn thân vô lực dựa sát vào thành xe chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-loan-hong-tran/937583/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.