Gió đêm đầu mùa đông, lạnh thấu xương tủy, hoàng cung đại nội trong một mảnh hất sức vắng vẻ. Đêm đến ánh trăng ảm đạm, khiến lòng người không khỏi mơ hồ nổi lên một cảm giác thê lương khó hiểu. Khi nửa đêm, công chúa mặc cung phục của Đậu nhi, lén lút ra khỏi Vĩnh Ninh điện, nàng tung tăng đến cuộc hẹn ở lan đình, đó là điều thiếu nữ chờ đợi. Tại lan đình cách đó không xa, một vị công tử trẻ tuổi mười tám mười chín tuổi đang đứng ở đó, công tử kia lớn lên nho nhã thanh tú, dáng vẻ đường đường. Quả thực là một công tử phong thái tao nhã khiến cho nữ hài tử ngưỡng mộ trong lòng, thật chẳng trách Vĩnh Ninh công chúa kia vì Phong ca ca mà tâm thần bất ổn, gửi gắm phương tâm. Nam tử như nghe được tiếng bước chân, chậm rãi xoay người nhìn về phía Vĩnh Ninh công chúa đi đến, trong ánh mắt hiện tràn đầy vẻ xúc động, ôn nhu nhẹ giọng nói: -Công chúa đã tới rồi ư? Vĩnh Ninh si mê nhìn công tử phong thái thanh nhã kia, lệ thủy lại mạnh mẽ tuôn ra, nàng hướng về hướng trong ngực công tử kia, thê lương khóc lóc trút ra nước mắt nói: - Phong ca ca, Nhụy nhi không muốn xuất giá, Nhụy nhi không muốn gả cho người nọ! Nam tử ôn nhu khẽ vuốt trên lưng tiểu công chúa, dịu dàng nói: - Công chúa đừng thương tâm, kỳ thực tiểu hầu gia kia xem ra cũng không có khiếm khuyết a! Nói không chừng hắn thật có thể khiến công chúa có được hạnh phúc a! Vĩnh Ninh ngẩng đầu nhìn ánh mắt nồng nàn ấy: - Sẽ không đâu, Nhụy nhi không thích hắn, làm sao có thể hạnh phúc được chứ? Nam tử yêu thương vuốt nhẹ mái tóc của công chúa, nhẹ giọng đáp: - Ta thương cảm cho Nhụy nhi, nhưng phải làm thế nào mới được a?, mệnh lệnh của hoàng thượng không thể chống lại, Phong ca ca cũng không muốn Nhụy nhi thương tâm khổ sở, nhưng chỉ cần tiểu hầu gia ấy còn sống, Nhụy nhi nhất định phải gả cho hắn! E rằng đây là ý trời không thể kháng lại được! Vĩnh Ninh nghe thanh âm ôn nhu ấy, trong lòng lại là một trận ủy khuất, lại khóc nhiều hơn, đúng vậy, chỉ cần gian thương còn sống, Vĩnh Ninh chắc chắn phải gả cho hắn! Vĩnh Ninh nàng chẳng lẽ đã định trước cả đời này cũng không thể thoát khỏi tiểu hầu gia âm hồn bất tán ấy sao? Vĩnh Ninh đau thương buồn bã nhìn phía Vệ Trường Phong, vừa khóc vừa nói: - Phong ca ca mang Nhụy nhi rời khỏi nơi này đi, Ngụy nhi không muốn gả cho người nọ, Nhụy nhi muốn bỏ đi cùng Phong ca ca! Bất luận là đến nơi nào cũng được! Vệ Trường Phogn trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, sau đó lời nói thành khẩn lại đối Vĩnh Ninh mà nói: - Nhụy nhi, Phong ca ca cũng muốn mang Nhụy nhi đi, thế nhưng Phong ca ca còn có phụ thân, cô cô, và người nhà, nếu như Phong ca ca đem Nhụy nhi bỏ đi, bọn họ sẽ bị Phong ca ca làm liên lụy, hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho Vệ gia! Phong ca ca cũng không đành lòng nhìn mọi người vì chúng ta mà bị liên lụy a! Nói xong liền nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc, ôn nhu vì Vĩnh Ninh lau đi mấy giọt lệ thủy, nói khẽ: - Nhụy nhi hiểu, Nhụy nhi minh bạch nỗi đau của Phong ca ca! Trong lòng Phong ca ca cũng khó chịu như Nhụy nhi ~! Chỉ trách trên đời đã có Vệ Trường Phong ta, vì sao lại xuất hiện thêm một tiểu hầu gia a! Trái tim Vĩnh Ninh thắt lại đau rất đau, nàng hiểu, Phong ca ca của nàng là người có tính tình trung lập, là một người tốt, hắn không muốn bản thân tổn thương người vô tội, hắn chỉ có thể chịu đau lòng mà vứt bỏ nàng! Kỳ thực, Vĩnh Ninh nàng cũng không có nhiều dũng khí đi làm tổn thương phụ hoàng và hoàng nãi nãi thương yêu của nàng, nàng hiểu, bọn họ cũng là muốn tốt cho nàng! Nhưng, vậy có thể trách ai, thiên ý trêu người a! Vĩnh Ninh trong lòng một trận khí tiết, đều do cái người dựa dẫm vào người có quyền thế tiểu hầu gia Giang Ngọc kia, nếu như không có hắn, Vĩnh Ninh nàng có thể đời đời kiếp kiếp cùng Phong ca ca vĩnh viễn ở cùng một chỗ! Nàng rất hận hắn ~! Vệ Trường Phong cúi đầu lạnh lùng nhin Vĩnh Ninh công chúa biểu tình biến hóa, biểu tình băng lãnh chỉ trong nháy mắt lập tức được thần sắc ôn nhu thay thế vào, hắn từ trong người lấy ra một tiểu cẩm hạp màu đỏ, ôn thanh nói: - Công chúa, sắp đến đại hôn của ngươi, sau này Phong ca ca không thể đi cùng công chúa, bảo vệ công chúa nữa. Đây là lễ vật Trường Phong tặng cho công chúa, nó gọi là " Bắc đẩu tinh lệ", đai diện cho khối chân tâm của Trường Phong vĩnh viễn nhớ về Nhụy nhi. Sau này công chúa thấy nó cũng như là trông thấy Trường Phong, nếu lúc công chúa gặp nguy hiểm, Trường Phong cũng hy vọng nó có thể thay thế Phong ca ca đến bảo hộ công chúa! Nói rồi liền đem cẩm hạp màu đỏ đưa đến trên tay công chúa. Vĩnh Ninh lấy tay lau đi giọt lệ thủy vừa tuôn ra, thút tha thút thít tiếp nhận cẩm hạp trong tay Vệ Trường Phong mở ra, nó là một thứ chế tác tinh xảo, một chủy thủ tinh tế, trên chủy thủ có khảm thất sắc bảo thạch, đoản tiểu sắc bén, lại dễ dàng mang theo. Vừa nhìn đã biết là một bảo vật thế gian trá trị xa xỉ. Vĩnh Ninh công chúa trong lòng cảm động vạn phần, trong tay cầm chủy thủ tinh xảo ấy, không thể kìm chế xông vào lòng Vệ Trường Phong, lại một trận ai ai khóc lóc. Phong ca ca của nàng thật tốt a! Chung quy hắn vẫn có thể suy nghĩ cho người khác như vậy, mà cái tên xú nam nhân hay khoe khoang ấy cùng hắn rõ ràng là tương phản, điều này làm cho Vĩnh Ninh nàng thế nào có thể chịu ủy khuất gả cho một công tử bột như vậy a! Đêm đã rất khuya, ánh vẫn như trước lờ mờ không sáng, kia vốn có mấy ngôi sao, tựa hồ dần dần cũng bị bóng đêm ẩn vào trong bóng tối. Vệ Trường Phong nhìn hắn đau khổ khuyên Vĩnh Ninh công chúa quay về, thân ảnh dáng đi loạng choạng, trên mặt âm trầm chậm rãi hiện ra tiếu ý. Dáng tươi cười có thể khiến cho đêm lạnh lẽo này vốn đã hàn lãnh, lại càng lộ vẻ băng tâm thứ cốt*, làm cho người khác không ngừng kinh hãi ~ Trong đại trạch hầu phủ vui mừng náo nhiệt khách quý đến rất đông, không khí vui mừng, Giang Ngọc thân khoác tân lang trang sắc màu đỏ thẫm, nét mặt đang bày ra dáng tươi cười đến từng bàn kính rượu mừng. Nàng không biết đã uống bao nhiêu tửu thủy, nhưng nàng cả nửa phần say cũng không có. Rượu nhạt trong tay sớm đã bị Giang Trí Viễn cho người đánh tráo, bất kể nàng uống bao nhiêu đi nữa! Thì cũng sẽ không say. Ngày này nàng ngổn ngang tâm sự, ngày này nàng miễn cưỡng tươi cười! Hôn lễ hoang đường này thật không biết muốn ồn ào đến bao giờ mới có thể kết thúc! Giang Ngọc dùng ánh mắt tà khí đảo qua khách khứa cả sảnh đường, trong những vị khách này cũng là thiếu đi hai vị nhân vật quan trọng – Bình vương gia và tiểu vương gia Nam Cung Phi! Vì sao họ lại chưa đến tham dự chứ? Lẽ nào xảy ra chuyện gì? Trong lòng Giang Ngọc âm thầm tính toán! Giang Trí Viễn đi tới bên cạnh Giang Ngọc, nhẹ giọng nói: - Tất cả đều chẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ ngài phân phó! Giang Ngọc thí ý gật đầu minh bạch, lần lượt khuôn mặt lại cười đón chào một vài vị nguyên lão trong triều đưa tới rượu và thức ăn. Cả sảnh đường đầy trời đều là nói chúc mừng, nào là: sớm sinh quý tử, giai ngẫu thiên thành, hỉ kết lương duyên, trăm năm hảo hợp, bỉ dực cao phi..... "Thực là nực cười a~!" Giang Ngọc trong lòng thầm cười lạnh! Đức phi cùng hoàng đế sau khi kết thúc buổi lễ, đã sớm hồi cung. Nàng còn nhớ rõ Đức phi nhãn thần ai oán lúc gần đi, nhưng nàng giả bộ như không nhìn thấy. Chờ một chút nữa, tất cả hãy đề sau này sẽ nói! Hôm nay chính là một kiếp nạn của Giang Ngọc nàng, nếu như thực sự có thể qua được, vạn sự đều nói tốt! Nhưng, nếu như không qua được, thì Giang Ngọc nàng nhất định nhất định sẽ ngư tử võng phá*! Hắn quan tâm cái gì là vạn người khinh bỉ, nghìn người chỉ! Nếu như bức Giang Ngọc nàng đến lúc cấp bách, nhất định phải để một đời kiêu hùng cũng được! Hắn quan tâm cái gì là long trời đất lở, mưu triều soán vị! Thống trị thiên hạ, có gì là khó ~! Chú thích: băng tâm thứ cốt: trong lòng lạnh thấu xương ngư tử võng phá: mất cả chì lẫn chài
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]