Sắc mặt Giang Ngọc dần hoàn toàn trở nên trắng bệch, đã không còn chút máu nào nhìn chằm chằm nữ nhân tôn quý trên chính điện kia~! Trong đầu nàng đã là một mảnh trống rỗng ~!
Âm thanh chén rượu vỡ vụn, chói tai vang vọng giữa cung điện.
Ánh mắt mọi người đều tụ lại trên người Giang Ngọc, hoàng đế và hoàng thái hậu cũng cau mày lại, tìm nơi phát ra tiếng vang, tại lễ mừng của hoàng thất đồ vật bị vỡ là chuyện nghiêm trọng chính là điều kiêng kị.
Đức phi cũng nhăn đôi mi thanh tú quay đầu nhìn sang, lễ mừng này là tâm huyết của nàng, là nàng dày công sắp đặt, nàng muốn giành được sự yêu thích của hoàng thái hậu, nàng muốn danh chính ngôn thuận ngồi vào ngai mẫu nghi thiên hạ là hoàng hậu bảo tọa. Nàng phải vì Vệ gia tranh đoạt hất thảy mọi thứ vinh quang! Sao lại có người không biết thức thời, xáo trộn bầu không khí vô cùng cát lợi tốt đẹp lúc này ~!
Đức phi tức giận nhìn phía quan viên gây tai họa kia, đó là một vị nam tử trẻ tuổi anh tuấn mặc tàng tử sắc quan phục, mi vũ* kia, thần thái quả thực rất quen thuộc.
Đức phi khí sắc tức khắc trắng bệch không thể tả, chịu không được lại hít một ngụm khí lạnh, nàng chưa từng nghĩ tới cuộc đời này sẽ gặp lại phiêu dật bạch y thiếu niên ấy, kia từng cùng nàng trao đổi tâm ý, khiến nàng một lần duy nhất gửi gắm chân tâm đó là tuấn mỹ nam tử. Nàng cho rằng bất quá chỉ là một người khách qua đường thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-loan-hong-tran/937566/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.