Lại là tuyệt sắc nữ tử, lại là một luồng mùi hương thơm ngát, nàng thân thiết quen thuộc như vậy.
Trường phát của nàng tung bay khắp không gian, mái tóc dài không phải là màu đen tuyền, mà là xanh thẳm như biển khơi.
Sương mù tựa như ngăn cách hai người ở rất xa, rất xa ~
Nàng nghe không rõ người kia nói điều gì, chỉ có thể cảm thụ được một điều khiến nàng kia thương tâm, thống khổ ~
Thiên a! Nàng đang khóc!!! Kìa giọt nước xanh lam hiện ra trong suốt rực rỡ, một giọt từ trên khuôn mặt tuyệt sắc nữ tử chảy xuống ~~~
Giang Ngọc tâm như muốn tan nát, đáy lòng nàng kêu gào, nàng không muốn để nàng ấy khóc, để nàng khổ sở.
Giang Ngọc muốn chạy đến ôm lấy nữ tử tóc lam kia, sau này quyết không để nàng rơi một giọt nước mắt ~~~
Nhưng nàng không thể di chuyển, cơ thể nàng giống như chì, vô cùng cứng rắn.
Nàng hoảng hốt, nàng sợ hãi, nàng dùng hết khí lực toàn thân muốn tiến về phía trước...
Giang Ngọc đột nhiên ngồi xuống, người nàng đầy mồ hôi, thở hổn hển, mắt nhìn lướt qua xung quanh không có tiêu điểm. Lại là giấc mộng đáng ghét kia, tại sao vẫn là giấc mộng này, nữ tử đang cúi đầu nọ là ai. Chẳng lẽ là nàng kiếp trước thiếu nợ nàng ấy, nàng ấy vì sao lúc nào cũng một lần rồi lại một lần nữa quấn lấy nàng.
Giang Ngọc bình tĩnh lại trước tâm tư hỗn độn, mới phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ.
Đây là đâu? Nàng tỉ mỉ nhìn trong phòng bố trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-loan-hong-tran/241535/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.