Lộng lẫy hoa mỹ đích Giang Đô hậu phủ, Giang Ngọc mệt mỏi dựa vào lưng ghế, xuất thần nhìn khối mỹ ngọc trong tay, trong mắt lộ ra muôn vàn suy nghĩ.
Từ năm mười hai tuổi đến nay nàng thường xuyên mơ cùng một giấc mộng, trong mộng một nữ tử tuyệt mỹ nhìn nàng như muốn nói điều gì, thần thái thập phần bi thương. Nhưng nàng lại không thấy rõ, cũng không nghe thấy.Hơn nữa giấc mộng này cứ theo nàng lớn lên càng ngày càng nhiều, nàng cũng không biết là báo hiệu điều gì.
Một tiểu nha đầu đến gần Giang Ngọc nói:
- Thiếu gia, lão gia cho gọi người đến đại sảnh có việc thương nghị*.
Giang Ngọc khẽ nhíu mày một cái:
- Biết rồi, ta sẽ đến. Tiểu Thanh ngươi có biết gần đây Nhũ nương thân thể thế nào?
Tiểu Thanh vẻ mặt đau khổ kể:
- Gần đây bà bà lại không uống thuốc, nói bản thân hạn lớn*, ăn cái uống thuốc gì cũng không thấy tốt. Ai~ cũng nhân tiện thiếu gia người thỉnh thoảng đến xem thế nào.
Giang Ngọc biểu tình trầm xuống, gật đầu để Tiểu Thanh lui xuống, liền tự mình đi đến đại sảnh.
Giữa đại sảnh, màu tóc hoa râm chính là Giang Đô hầu đang ngồi trò chuyện cùng một người, trông thấy Giang Ngọc đến liền đứng dậy nói:
- Ngọc nhi, mau đến xem ai đến đây! Ngươi có còn nhớ không?
Giang Ngọc quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy một người cao gầy, nam tử vận cẩm y thanh sam, trong tay cầm Hương Mộc phiến nhàn nhã lay động. Tuy thiếu niên có diện mạo tuấn lãng nhưng bên trong lại toát ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-loan-hong-tran/241527/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.