Chương trước
Chương sau
“……” Nhìn nam tử tuấn mỹ với biểu tình ôn nhu như thiên sứ, vẫn một thân giáo phục như lúc trước, Trình Chấn Toàn lại không hề có chút cáo hứng, thậm chí còn muốn trốn tránh y ……

Tuy rằng tại thời điểm khó khăn nhất hắn từng muốn …… muốn gặp y. Cho dù chỉ có thể nói với y một hai câu, cảm giác đau đớn trong lòng vẫn sẽ nguôi ngoai đi rất nhiều.

Nhưng hiện tại nhìn thấy y, hắn lại không có cách nào đối mặt. Bởi vì hắn sợ hãi, sợ hãi cơ thể dơ bẩn này sẽ vấy bẩn đôi cánh trắng muốt của y.

Khiến thiên sứ vấy bẩn, hắn thật không chịu nổi.

Bởi vì ở trong lòng hắn, y không hề như vậy ……

“Đại thúc.” Thừa Duyệt cắm hoa vào bình, sau đó kéo ghế dựa tới cạnh giường, chăm chú nhìn song đồng màu hổ phách đầy ôn nhu của Trình Chấn Toàn, còn có chút bất đắc dĩ nói:“Vì sao trong nhà xảy ra chuyện ngươi không gọi cho ta?”

“……” Trình chấn toàn cười khổ, đột nhiên cảm thấy yết hầu có chút chua xót, đang muốn giải thích, lại nhìn thấy nụ cười có chút bi thương của Thừa Duyệt, thân thể nháy mắt cứng đờ lại.

“Ta đối với ngươi mà nói, ngay cả bằng hữu cũng không phải sao?” Gương mặt luôn mang theo nụ cười ấm áp giờ phút này thoạt nhìn lại có chút đau thương.“Số điện thoại thay đổi, phòng ở cũng bán đi, mà ta đến cuối cùng lại nhờ người khác mới biết được tình trạng của ngươi.”

“Không phải như thế……” Nam nhân nhìn thấy Thừa Duyệt như vậy, cảm thấy có chút đau lòng, cảm giác chua xót trong lòng càng tăng lên.“Ngươi là bằng hữu của ta…… Cho nên, ta mới không muốn để ngươi thêm lo lắng……”

Bằng hữu……

Đúng vậy, bọn họ chỉ là bằng hữu, không phải sao?

Cho nên, này từng vì tươi cười của đối phương tươi cười mà cảm thấy ấm áp, từng vì ôn nhu của đối phương mà nảy mầm vọng tưởng, đều là giả, nhất định là giả, nếu không, hắn đã hơn ba mươi tuổi, sao còn như thiếu niên mới vào đời, nếu đối với một tuấn mỹ thanh niên hào hoa phong nhã nhưng chỉ mới nhận thức vài ngày đã lập tức có si tưởng, vậy thật quá vô sỉ rồi.

Cũng quá buồn cười ……

Chỉ có thể là nguyên nhân này, tình cảm mới có thể khiến hắn áp lực như vậy, áp lực đến chính hắn cũng không nhận ra.

Chính là phía sau, không biết vì cái gì đột nhiên bừng lên.

Bất quá không có quan hệ, hắn sẽ gạt bỏ.

“Nếu ngươi thật sự không muốn ta lo lắng, vậy không nên lừa dối ta, làm cho ta càng thêm lo lắng mà tìm ngươi.” Tựa hồ thở dài, Thừa Duyệt có vẻ càng thêm bất đắc dĩ.

“Ngươi đem phòng ở bán đi, như vậy tiền đủ sao? Không đủ thì nói cho ta biết, mặt khác, ngươi sau này ở đâu, nếu không có nơi ở ……”

“Kỳ thật, ta có đi tìm ngươi……” Trình Chấn Toàn đột nhiên nhỏ giọng nói:“Chỉ là nhìn thấy ngươi đang hẹn hò với bạn gái…… Cho nên, không muốn quấy rầy……” Nói rồi, nam nhân hướng Thừa Duyệt mỉm cười hối lỗi.

Y có bạn gái……cũng là một người xinh đẹp giống như thiên sứ.

Cho nên thái độ ôn nhu của y đối với hắn, chỉ là đối với bằng hữu mà thôi.

Nhớ kỹ, là bằng hữu.

“Bạn gái?” Thừa Duyệt nhíu nhíu mày, tựa hồ hồi tưởng lại “Ngươi nói gì? Như vậy…… Chính là chuyện hai ngày trước, nhưng dù ta có hẹn hò thì có sao, nếu ngươi có sự tình tìm ta hỗ trợ, nàng cũng không để ý a.”

Thừa Duyệt thoạt nhìn có chút mất hứng.

Tuy rằng cũng không phải biểu tình tức giận, nhưng nam nhân lại mơ hồ cảm giác được.

“Ân……” Lung tung gật gật đầu, Trình Chấn Toàn cười trừ, lại cảm thấy từ đầu ngón tay truyền tới cảm giác lạnh lẽo.

Nguyên lai, y thật sự có bạn gái ……

Nữ hài tử kia thoạt nhìn thực ôn nhu, cũng thực xinh đẹp, là loại người rất biết chăm sóc, cũng rất thích hợp với y.

“Trước không nói cái này, vì sao ngay cả ngươi cũng nằm viện? Có phải hay không nơi đó không thoải mái……” Thừa Duyệt nói rồi sờ trán nam nhân, thân thể đột nhiên cứng lại.

Bởi vì y nhìn đến phía dưới cổ nam nhân …… dấu hôn bị quần áo che lấp.

Hơn nữa, mơ hồ có thể thấy được, tất cả phía dưới đều có……

Mà Trình Chấn Toàn còn chưa có phản ứng, cửat lại thô bạo bị đẩy ra.

Sau đó, Kim Phỉ Lăng một đầu tóc vàng xuất hiện trước mặt hai người, mặt nhăn mày nhíu, còn đeo kính và mũ kín mít.

“Thừa Duyệt? Sao ngươi lại ở đây?” Kim Phỉ Lăng có chút ngoài ý muốn theo phản xạ hỏi. Ánh mắt hung ác liếc Trình Chấn Toàn một cái.

Tốt lắm, bị làm đến mức nằm viện cũng không quên câu dẫn nam nhân, chính mình lại lo lắng cho kẻ đê tiện này có phải hay không rất ngu xuẩn?

“……” Lặng yên một lát, Thừa Duyệt mới nói:“Ta đến thăm Trình thúc.”

Không khí, không biết vì sao, có chút lãnh.

Mà Thừa Duyệt dường như có tâm sự, không tiếp tục nói chuyện.

Lúc này, cửa phòng bệnh lại lần nữa bị mở ra, Lan tươi cười đi vào, cũng có chút ngoài ý muốn nhìn hai nam nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng.

“A, xem ra lúc ta không ở đây, chỗ này thật náo nhiệt nha?” Lan hoàn toàn không có một chút khách sáo, giống như đang ở nhà mình, cởi áo bluose đặt ở đầu giường Trình Chấn Toàn, xoay người ngồi cạnh hắn.

“Lan?” Kim Phỉ Lăng bỏ mắt kính, có chút không hờn giận nhìn về phía đối phương:“Ngươi là bác sĩ ở đây?”

“Lại gặp mặt, Kim đại thiếu gia.” Lan đẩy kính mắt, thoạt nhìn vẻ mặt vô hại.

“Buổi tối hôm trước đa tạ ngươi đã chiếu cố ……”

“……” Mà Trình Chấn Toàn ngồi cạnh y lại bắt đầu toát mồ hôi lạnh, đồng thời sắc mặt nhanh chóng trắng bệch, tay dùng sức túm lấy góc áo của Lan, nhắc nhở y không cần nhắc lại chuyện tình đêm đó.

Hắn không thể tưởng tượng nếu Thừa Duyệt biết thì sẽ nhìn mình bằng ánh mắt như thế nào ……

“A, ngươi đang khẩn trương cái gì?” Cảm giác được nam nhân khác thường, Lan nheo mắt, cười càng thêm ôn nhu, lại có vẻ quỷ dị nói không nên lời:“Ân? Môi ngươi nứt hết rồi, đến, ta giúp ngươi nhuận một chút.” Nói rồi liền trực tiếp chế trụ cằm nam nhân, trước mặt hai người khác cùng hắn hôn sâu.

“……”

“……!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.