Edjor túm lấy một con thỏ, nuốt ực một cái, hào hứng nhìn đôi vợ chồng cãi nhau đến quên trời quên đất.
[Khi tao bị thương, mày cho tao đám thuốc khó uống như thế, rõ ràng là cố tình đúng không??]
[Tao cố ý đấy, thì làm sao?? Tao nhịn mày lâu lắm rồi, mày ăn nhờ ở đậu nhà Weasley, quần lót cũng là tao giặt cho mặt đấy!! Tao chưa cho mày một đống tử chú là đã nể mày lắm rồi!!]
[Cái….] Gương mặt của Cứu Thế Chủ, dùng một tốc độ nhanh đến không tài nào hiểu được, biến thành màu sắc đại biểu cho nhà Gryffindor. Rất là hợp tông với cái mặt dài như ông cụ non, đồng thời màu sắc cũng y chang màu nhà Slytherin của ma vương con.
[Cái, cái gì??] Cứu Thể Chủ lắp bắp [Chuyện đó, không thể thế được!!!]
Mặt Tom méo xệch, nghiến răng nghiến lợi nói: [Nhà Weasley sao giống Hogwarts được, thực sự đáng tiếc không có một con gia tinh khùng cỡ Dobby lượn quanh mày mà rên rỉ [Cậu Potter] [Cậu Potter]. Mà Cứu Thể Chủ vĩ đại nhưng lại quen ăn chơi đã rất thích hợp, chọn quần co giãn thoáng khí nhưng cần GIẶT TAY!!!]
[Tao, tao không biết….] Harry yếu ớt phản bác.
Tom lần thứ hai dùng ánh mắt sát nhân của Snape nhìn qua: [Tao cho rằng cái nhãn dính trên đó thì ngay cả con gia tinh ngu nhất cũng xem hiểu – mày ném quần áo ở chỗ đó là cố ý muốn mụ… Molly giặt giúp mày, đúng không??]
Harry nghĩ hiện tại vẻ mặt của Tom bây giờ đúng là rất hợp với thân phận của cậu, thực đấy – hắn lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-lam/91413/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.