“ Bác Linh, chúng ta chia tay đi. “
Bác Linh đã nghĩ đến rất nhiều lí do Dương Anh Kiệt sẽ nói với mình, ngàn vạn lần cô chưa từng suy nghĩ đến hai chữ chia tay.
Đối với Bác Linh hai chữ đó rất nặng nề, sao Dương Anh Kiệt có thể dễ dàng thốt ra được?
Lỗ tại Bác Linh trở nên ong ong, hiện thực chẳng khác gì tát vào mặt cô một cái, cũng phải làm gì có hoàng tử nào sẽ chịu một cô bé lọ lem, tất cả chỉ là cổ tích thôi... tất cả đều là giả dối.
Ngực Bác Linh phập phồng, cô mở miệng hỏi: “ Tại sao? “
Dương Anh Kiệt né tránh ánh mắt của Bác Linh, anh nói: “ Anh thấy chúng ta dừng lại là thích hợp nhất, chúng ta không hợp nhau. “
Bác Linh sao không nhận ra được ánh mắt né tránh đó của Dương Anh Kiệt, nếu anh không trả lời được cô giúp anh trả lời: “ Anh chán em rồi đúng không?"
Giọng cô dần trở nên bất lực, Dương Anh Kiệt không phản bác được, điều đó càng chứng tỏ lời cô nói là đúng rồi.
Anh xin lỗi. “ - Ngoài câu này Dương Anh Kiệt cũng không biết nên nói gì hơn.
'Dương Anh Kiệt tôi mang thai rồi. “ - Bác Linh bình tĩnh nói.
Lần này đến lượt Dương Anh Kiệt trở nên kinh ngạc, câu đầu tiên anh nói lại là:
“ Không thể nào..Bác Linh thê lương cười lên một tiếng, cô còn ảo tưởng dùng đứa bé này thử lòng anh kết quả thế nào, câu đầu tiên anh nói lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-lam-yeu-anh/3620584/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.