Chương trước
Chương sau
"Ý Noãn, mọi người muốn xin lỗi em." - Lục Thế Nam lên tiếng bày tỏ.

Không khí trong phòng lại trùng xuống, Ý Noãn rũ mắt nói: " Không cần thiết nữa. "

Thái độ hiện giờ của Ý Noãn rất cương quyết, cô cũng không muốn nói thêm với họ, cô chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt dù sao ở viện lâu tiền viện phí cũng rất nhiều.

" Ý Noãn à, ta biết hiện giờ con không thể chấp nhận được nhưng con hãy cho mọi người cơ hội. Con có thể chấp nhận lời xin lỗi của mọi người được không? " - Bội Sam nhìn cô vừa kiên dè vừa cầu xin nói.

Ý Noãn không trả lời, cô nói: "Con mệt, muốn nghỉ ngơi." - Sau đó Ý Noãn nằm xuống, nhắm mắt lại coi như không biết chuyện gì.

Hoàng Kì Văn lên tiếng giải vây: " Cô ấy còn yếu nghỉ ngơi nhiều cũng tốt, chuyện này nói sau cũng được mọi người ở đây cả một ngày rồi nên về nghỉ ngơi tốt rồi hẵn đến thăm. " - Dù sao trong phòng nhiều người như vậy Ý Noãn cũng không thoải mái được, vẫn nên cho cô thời gian suy nghĩ thêm.

Mọi người nghe thấy vậy cũng lần lượt về bớt, ngoái lại nhìn cô một cái rồi Bội Sam và Ý Lãng cũng ra về.

Bác Linh lại gần Ý Noãn nói với cô: "Chị nghỉ ngơi nhé, ngày mai em sẽ đến thăm."

Đợi khi tất cả ra ngoài, trong phòng lại một lần nữa yên tĩnh lúc này Ý Noãn mới mở mắt ra.

Ý Noãn không nghĩ mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy đó là điều hiện tại cô không muốn.

Lục Thế Nam sau khi rời khỏi bệnh viện, anh đã kêu A Sênh tìm hiểu mọi thứ về Ý Noãn từ sở thích, sinh nhật, còn có cả những cái cô ghét,..

Anh tính tối nay quay lại thăm Ý Noãn, sẽ mua gì đó cho cô bất ngờ nhưng Lục Thế Nam lại khựng lại anh cũng không rõ Ý Noãn thích cái gì.. vậy cho nên mới có cảnh A Sênh vùi đầu vào tìm hiểu sở thích của Ý Noãn.

Y Noãn nghỉ ngơi đến chiều thì được Hoàng Kì Văn đưa đi kiểm tra lại, nhìn vào số liệu Hoàng Kì Văn gật gù nói:



"Xem ra cô đang hồi phục khá tốt, còn thấy khó chịu ở đâu không? "

Y Noãn lắc đầu, tâm trạng cô cũng khá hơn hồi sáng: " Không có, anh nói tôi hồi phục tốt như vậy tức là tôi sẽ sớm được suất viện đúng chứ? "

Hoàng Kì Văn tưởng cô không thích ở đây nên hỏi: "Ở đây khiến cô không thoải mái à? "

Y Noãn chỉ cười rồi nói: " Không. So với chỗ tôi ngủ thì ở đây tốt hơn rất nhiều chỉ là ở đây quá đắt ở lâu tôi không đủ tiền trả viện phí. "

Hoàng Kì Văn hiểu ra, anh nhìn Ý Noãn nói tiếp: " Cả nhà họ Ý cộng nhà họ Lục lại đủ để cô ở đây suốt đời còn được, cô lo gì chút tiền viện phí này họ không trả?"

Y Noãn vẫn cười cô nói một câu đánh gãy suy nghĩ của Hoàng Kì Văn: " Họ với tôi có quan hệ gì sao?

Hoàng Kì Văn nhất thời không biết nói gì hơn, lời Ý Noãn nói đương nhiên không sai, anh cũng chỉ có thể nói:

"Xin lỗi, tôi lỡ lời rồi. "

" Không sao. "

Khi Y Noãn đang ăn cháo, cô thấy có người đang bước vào ngước lên đã thấy Lục Thế Nam đang tiến lại gần cô.

Cô không khỏi có chút khó chịu mà chăm chăm nhìn anh.

Nhận thấy ánh mắt cô nhìn mình có phần không tiếp đón, Lục Thế Nam cũng chỉ có thể lúng túng kiên dè nhìn cô lên tiếng: " Anh sợ em chán nên đến đây. Em đã khoẻ hơn chưa? "



Nhìn Lục Thế Nam trước mắt Ý Noãn chỉ có cười thầm trong lòng, nguyên suốt thời gian trước đây cũng chưa bao giờ thấy anh dùng giọng điệu và thái độ này nói chuyện với cô.

"Khoẻ hơn rồi." - Ý Noãn nói xong câu đó lại tiếp tục công việc ăn cháo của mình, cũng không nhìn Lục Thế Nam thêm lần nào.

Thấy Y Noãn không quan tâm đến mình, Lục Thế Nam cũng chỉ có thể " đánh bóng " sự tồn tại của chính mình.

Nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh có thái độ này với một người phụ nữ, anh sợ mình làm không đúng Ý Noãn sẽ tức giận. Suy nghĩ mãi Lục thế Nam mới mở miệng nói được: "Anh có mua trái cây em ăn không? "

Vừa nói Lục Thế Nam lại tiến gần hơn, anh còn đưa cho cô nhìn vào túi trái cây anh mang đến.

Ý Noãn lúc này mới ngước lên để ý anh thêm lần nữa: " Tôi không ăn. " - Sau đó cô lại tiếp tục xử lý nốt phần cháo của mình.

Nhìn thái độ của cô, anh không khỏi lên tiếng cô xưa giờ chưa đối xử với anh như thế: " Anh biết chuyện này khiến em tức giận cũng đã tủi thân rất nhiều. Em có thể trừng phạt mọi người đặc biệt là anh nhưng xin em có thể đừng dùng thái độ đó đối với anh." (

Ý Noãn rủ mí mắt, cô bỏ chiếc thìa xuống bát cháo rồi nhìn anh từ từ nói: " Lục Thế Nam anh không có tư cách cầu xin tôi. Anh đã phá hủỷ đi mọi thứ của tôi. "

" Anh biết điều đó. "

"Vậy thì anh cũng đã biết rõ tôi không thể tha thứ cho anh. "

"Mà cũng không phải, chỉ cần trước sự việc này xảy ra anh chịu một lần tin tôi tôi cũng đã tha thứ cho anh rồi nhưng anh lại không làm.. Anh nhớ không? Lúc hôm Tố Giai Tuệ đổ oan tôi làm mất bản thảo tôi đã hỏi anh tin tôi không nhưng lúc đó anh cũng giống bọn họ, chằng bao giờ tin tôi. "

"Lúc đó anh không phải có ý đó thật ra.."

Chưa để Lục Thế Nam nói hết câu Ý Noãn đã nói tiếp: "Giải thích cũng vậy thôi, chung quy lại là anh vẫn không tin tôi. Lục Thế Nam anh về đi. "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.