Chương trước
Chương sau
" Tại sao mọi người biết Y Noãn ở bệnh viện này? "

Lục Trung Kiên nhìn con trai mình rồi nói: " Là ta gọi cho A Sênh."

A Sênh cầm tập tài liệu, anh nhìn gương mặt đầy phiền muộn của sếp, rồi nhìn tập tài liệu đang cầm trên tay. Hít một hơi thật sâu, anh không thể giấu sếp chuyện này hơn nữa chuyện này là sếp nhờ anh điều tra, có thể khi xem xong sếp có tức giận có đau lòng nhưng sự thật thì sếp và mọi người vẫn cần được biết.

" Giám đốc, vài tháng trước việc mà anh nhờ tôi điều tra hiện đã có kết quả. "

Lục Thế Nam nghe vậy, đôi mắt lạnh lùng của anh trở nên sâu thẳm, dù kết quả vẫn không thay đổi thì anh vẫn sẽ yêu thương Ý Noãn, nhưng Lục Thế Nam nào ngờ tới kết quả này sẽ đưa anh và Ý Noãn cách xa nhau hơn..

"Cậu nói đi. "

A Sênh nuốt nước bọt, nói với âm lượng vừa đủ cho mọi người ở đây đều nghe. Nói không sợ là nói dối, trước giờ có giúp sếp đi kí bao nhiêu hợp đồng quan trọng cũng chưa bao giờ áp lực như tập tài liệu này: " Chuyện về ba năm trước, tôi đã đi hỏi rất lâu cũng đã hỏi rất nhiều người mới tìm ra manh mối phát hiện răng chuyện cô Tố Giai Tuệ bị cưỡng bức không phải do cô Ý Noãn làm. "

A Sênh chưa để mọi người hết kinh ngạc, anh lại nuốt nước bọt hít một hơi thật sâu nói tiếp: " Những người đàn ông đó đã biến mất không dấu vết, khó khăn lắm tôi mới tìm một người đàn ông trong số họ đang sống ở vùng quê Tây Giang Thiên. Hắn ta khi được tôi tìm thấy lúc đầu thì lảng tránh nói rằng chuyện này không liên quan đến mình nhưng khi đưa cho hắn vài đồng hắn lại ngoan ngoãn khai hết mọi chuyện. "

" Theo lời hắn kể đợt đó nhóm hắn ta thua bài nên thiếu nợ được cô Tố Giai Tuệ tìm đến sắp xếp tạo nên màn kịch như chúng ta thấy, cô Ý Noãn là bị cô ta dụ để cô ta hoàn thành màn kịch của mình. "

Nhất thời cổ họng mọi người khô hốc, không ai nói lên lời nhớ lại xem lúc đó Ý Noãn đã khóc lóc van xin như nào?

Cô đã bảo không làm, cô đã bảo điều đó rất nhiều lần mọi người không chỉ không tin mà còn tuyệt giao quan hệ với Ý Noãn, Lục Thế Nam còn tồi tệ hơn anh thẳng tay tống cô vào tù..

" Cậu chắc chắn không sai sót?" - Lục Thế Nam nhất thời không chấp nhận được sự thật này.

" Thưa tổng giám đốc, tôi đã điều tra rất lâu có thể cam đoan không có sai sót được. "

Bội Sam hô hấp không thông, bà ngã quy. xuống đất tay không ngừng tự vỗ ngực mình: " Chúng ta đã làm gì thế này, tôi tự tay phá hủỷ đi cuộc đời của con gái mình." - Giá mà lúc đó tôi chịu tin Ý Noãn, chịu tìm hiểu mọi chuyện cho đàng hoàng kết quả sẽ không tệ như vậy.



Trong lúc mọi người còn đang bàng hoàng áy náy, Hoàng Kì Văn từ trong phòng phẫu thuật bước ra.

Thấy mọi người ai nấy đều đau khổ tỏ ra trên khuôn mặt, Hoàng Kì Văn chau mày thấy lạ, Lục Thế Nam lại lên tiếng hỏi: " Cô ấy thế nào rồi?"

"Cánh tay bị gãy đã được băng bó, vết thương ở cổ cũng đã được xử lý chỉ có điều." - Hoàng Kì Văn ngập ngừng nói.

" Đã kiểm tra máu và làm kiểm tra tổng quan cho ấy ban đầu các chỉ số đều bình thường nhưng mà tôi thấy có gì không đúng mới cho xét nghiệm lại nhiều lần. Kết quả trong người Ý Noãn xuất hiện khối u không rõ nguyên nhân tôi đoán có thể là do loại thuốc hắn ta tiêm vào cho Ý Noãn, ngoài ra sức khỏẻ Ý Noãn rất yếu e là có thể lời hắn nói là đúng. "

" Thuốc giải thì sao?" - Lục Thế Nam khó khăn mở miệng.

" Khối u đó tớ còn chưa rõ nguyên nhân xuất hiện thì làm sao tìm ra thuốc, nhưng mà yên tâm tớ đã gọi điện nói về tình hình Ý Noãn rồi hiện mọi người đang nghiên cứu. " - Câu trả lời mơ hồ của Hoàng Kì Văn khiến tất cả mọi người đều thêm bất an.

Đến cả Hoàng Kì Văn cũng không nắm rõ được cơ hội sống sót của Y Noãn..

Tập tài liệu trên tay A Sênh vẫn còn nhiều thông tin trong suốt thời gian cô ở trong tù và ra tù, khỏi phải nói Bội Sam càng nghe nước mắt càng chảy không ngừng, bà không nghĩ cô sẽ sống khổ như thế hơn hết cô có thể chịu đựng sống đến giờ này đã là điều phước lành rồi, làm sao lại có thể chịu đựng cực khổ như vậy...

Khi biết Ý Noãn khó có khả năng sống Bội Sam theo bản năng bà định đứng lên chất vấn Lục Thế Nam nhưng rồi bản thân tự khựng lại, bà có tư cách gì nói cậu ta rõ ràng cũng một tay bà cùng cậu ấy đưa Y Noãn vào tù cơ mà.

Nghĩ như vậy bà thấy nực cười tự cười chính bản thân mình ngu xuẩn rồi ôm mặt khóc thảm thương..

Ý Lãng vẫn im lặng không lên tiếng, nhưng bàn tay ông đã run rẩy không ngừng, tránh mọi người để ý ông mặc kệ mà vịn vào tường của hành lang từ từ đi khỏi đây, vì ông sợ mình càng nghe lại càng tự muốn đánh chết chính mình. Chính tay ông cũng góp phần phá đi cuộc đời của Ý Noãn..

"A Sênh mau gọi điện tìm hết bác sĩ giỏi về đây, nhất định phải tìm được thuốc cứu Ý Noãn. " - Đúng vậy, cô phải sống để anh còn chuộc lỗi của mình, để anh có cơ hội bù đắp thêm cho cô..

"Khỏi cần tôi tự mang thuốc giải đến rồi." - Từ xa có tiếng người vọng vào đây, còn có cả tiếng bước chân cộp cộp từ hai đôi giày khác nhau phát ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.