Thấy giọng nói nức nở của Bác Linh qua điện thoại, Dương Anh Kiệt cũng hoảng loạn theo cô. Trước giờ có cô gái nào khóc trước mặt anh đâu, nếu có thì cũng là trên giường chứ đâu phải là bệnh viện.
"Đừng khóc, tôi sẽ giúp cô, đừng khóc "
" Cảm ơn anh.."
" Cô đang ở bệnh viện nào?"
" Anh hỏi..làm gì "
" Không biết cô ở đâu thì tôi đưa tiền bằng cách nào " - Thật ra là cái cớ để Dương Anh Kiệt đến tìm Bác Linh, chứ không phải anh chỉ cần nhờ trợ lý của mình đến đưa tiền cho cô là được rồi sao.
" Bệnh viện thành phố Bắc Thành "
" Tôi biết rồi, đừng khóc nữa, đợi tôi tôi sẽ đến ngay"
Thấy cuộc gọi đã kết thúc Dương Anh Kiệt nhanh chóng với lấy cái áo khoác rồi chạy ra xe, không quên gọi điện cho Hoàng Kì Văn: "Alo Văn, hôm nay cậu có ở bệnh viện không? "
"Cậu lại gây chuyện gì?"
"Sao cả cậu và Nam luôn nghĩ tôi xấu như thế, nếu cậu ở bệnh viện thì giúp tôi chuyện này.. "
Sau khi nhờ Hoàng Kì Văn xong anh cũng lái xe thật nhanh đến bệnh viện.
Vì đã được Dương Anh Kiệt mở lời nên Hoàng Kì Văn cũng lập tức đi qua phòng bệnh của mẹ Bác Linh.
Thấy có người bước vào Bác Linh quay đầu lại nhìn, là cái người đi chung với Dương Anh Kiệt hôm ở quán bar.
Nhận thấy ánh mắt nhìn mình của Bác Linh, anh mở lời nói trước: " Tôi là bác sĩ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-lam-yeu-anh/3572905/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.