Cô xách túi của mình, chạy ra ngoài.
Mồ hôi lạnh lấm tấm đầy trán, Vi Linh đến toilet rửa mặt.
Cô nhìn chính mình trong gương, ngẫm lại chuyện vừa làm, trong lòng sinh ra cảm tội lỗi nhưng rất nhanh bị xua đi.
Cô nói với chính mình, cô hận Hồ Hân.
Rửa mặt xong, Vi Linh khôi phục lại bình tĩnh, đang muốn đi ra ngoài, lúc này lại có người tiến vào.
Người đó không phải ai khác, chính là Hồ Khiên Dư.
Bồn rửa tay ở trong góc, Hồ Khiên Dư không biết Vi Linh ở đó, đi thẳng đến bồn tắm lớn, mở vòi hoa sen, vùi đầu vào nước lạnh.
Tiếng nước róc ránh truyền đến lỗ tai Vi Linh.
Cô miết mắt một cái liếc nhìn Hồ Khiên Dư, khẽ cắn môi, cố gắng không phát ra tiếng động, tiến đến cửa.
Trên đời có câu: Trời không chiều lòng người.
Khi Vi Linh tiến gần đến nơi, đột nhiên Hồ Khiên Dư quay đầu nhìn cô.
“Đứng lại.” Vi Linh nghe thấy hai chữ này, không muốn làm theo, nhưng chân không chịu không chế, chột dạ đứng im tại chỗ.
Cô nghe thấy tiếng bước chân, càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở phía sau.
Ngực Hồ Khiên Dư dán ở lưng cô, cảm giác ẩm ướt truyền đến, rất lạnh, lạnh như băng.
Cơ thế Vi Linh run lên, môi hắn đã dán đến tai.
Cả người hắn lạnh, nhưng môi nóng như lửa: “Em làm?”
Vi Linh cảm thấy một sự mất cân đối mãnh liệt, cô nghe thấy chính mình trả lời: “Anh … đừng hiểu lầm.”
Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-lam-noi-tiep/2324467/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.