Lý Mục Thần nắm thật chặt chiếc khăn xoa tay, hành động rất nhỏ nhưng không tránh được ánh mắt của Diêu Khiêm Mặc. Trong mắt Diêu Khiêm Mặc phát ra một tia sáng nhạt, nửa cười nửa không xem xét Lý Mục Thần đối diện, chờ đợi anh ta phản ứng.
Lý Mục Thần cũng không ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp: “Xin cậu không cần tìm cho tôi thêm phiền toái.”
Diêu Khiêm Mặc không lên tiếng, khinh thường cười nhẹ: “Bỏ lớp mặt nạ của cậu đi. Tất cả những việc này không phải từ bàn tay cậu mà thành?”
Động tác của Lý Mục Thần lại dừng lại, rốt cuộc ngẩng đầu, biểu tình trên mặt vẫn rất bình tĩnh, nhìn Diêu Khiêm Mặc hồi lâu, cuối xùng khóe miệng cong lên, cười một tiếng.
Diêu Khiêm Mặc thấy bộ dáng này của anh ta, vừa lòng gật đầu, lại nâng chén uống một ngụm, tư thái thanh thản, vẻ mặt dối trá công phu mà luyện thành, thực ra chính mình cũng bắt đầu trở lên mơ hồ, anh ta, còn có Lý Mục Thần, đại khái đều là như thế.
“Vi Linh nếu nhìn thấy cậu cười như vậy hẳn là rất khiếp sợ.”
“Thế nào? Cậu tính nói cho cô ấy chân tướng của tôi?”
Diêu Khiêm Mặc bĩu môi: “Yên tâm, tôi không ngu xuẩn như Lâm Vi Linh.”
Lý Mục Thần buông dao nĩa, lấy khăn ăn lau khóe miệng, giương mắt quang minh chính đại nhìn Diêu Khiêm Mặc ở đối diện, “Cậu thật sự rất thông minh.”
“Không, nếu tôi thông minh, hẳn là từ lúc cậu đưa Lâm Vi Linh vào phòng tư liệu để cho cô ấy vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-lam-noi-tiep/2324458/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.