Túi da bò mà Kỷ Ương Nam mang đến là thức ăn, 3 củ khoai tây và một miếng thịt heo xông khói, dưới cùng còn có 2 quả táo, năm nay thiên tai tuyết, hoa quả còn quý hơn cả thức ăn, An Niên không mua được, cũng không nỡ mua, túi đồ này không phải là vấn đề đắt hay không đắt, mà là quá hiếm, An Niên không muốn nhận.
Sau khi tuyết tạnh, nhiệt độ giảm mạnh trở nên lạnh hơn, An Niên sợ bị bệnh làm ảnh hưởng đến sức khỏe, vẫn lựa chọn uống viên thuốc hạ sốt thứ hai, ngày thứ hai sau khi Kỷ Ương Nam đi, cậu mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, buổi chiều, Tiểu Tước chán nản nằm sấp trên bàn viết chữ, đầu bút sắp bị cậu bé cắn nát, hai hôm nay không ra ngoài sắp làm cậu bé bức bối chết.
An Niên quyết định đưa cậu bé cùng đến nhà máy dệt, đồ thủ công cậu làm xong cần phải đi đổi lấy tiền, đỡ cho Tiểu Tước một mình ở nhà buồn chán.
Hai người ra ngoài lúc 3 giờ rưỡi, tinh thần của Tiểu Tước rất tốt, vừa chạy vừa chơi, lúc trở về hai người đi dọc theo con sông đã đóng băng, Tiểu Tước tay vung một cành cây, hỏi An Niên: "Mẹ ơi, hôm nay có đi mua khoai tây không ạ?"
An Niên suy nghĩ một chút, nói: "Không mua nữa, trong nhà có rồi."
"Hả?" Tiểu Tước đang chạy phía trước quay đầu lại, cậu bé mặc một chiếc áo khoác bông dày cộp và quàng khăn, khuôn mặt và chóp mũi lộ ra đỏ bừng, "Mua lúc nào vậy?"
An Niên mím môi cười cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-lam-cap-thap-vi-bac-880/4848317/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.