Chương trước
Chương sau
Xem biểu tình này —— trời ạ, Tịch Vũ ăn Cảnh Táp! Cố Vân trừ bỏ tán thưởng thật sự không biết nói cái gì, cười mỉa nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đi uống rượu mừng.”
Nhìn về phía Túc Lăng, Trác Tình cười nói: “Túc tướng quân cũng đi a.”
“Ta sẽ đi.” Tỷ muội nàng đối thoại tổng làm cho người ta sờ không được, hắn lại có chút ghen tị sự ăn ý của các nàng.
Gió đêm đông không tính buốt tận xương, thổi tới trên mặt vẫn có chút đau đớn, trong rừng cây sau giáo trường, hai bóng dáng một thấp một cao sóng vai đi tới, trong bóng đêm, chỉ thấy nam tử đem ám sắc áo choàng phi lên trên vai nữ tử, lại không nói một câu, tự cố đi tới phía trước.
Trên người bỗng nhiên ấm áp, Cố Vân lôi kéo áo choàng, nói: “Ta không lạnh.” Thời tiết như vậy còn không tính lạnh, nàng cũng không yếu ớt như vậy.
Túc Lăng cũng không nhìn nàng, thanh âm trầm thấp lạnh lùng trả lời: “Khoác.”
Cố Vân nhìn nam nhân bên cạnh sắc mặt âm trầm, khó hiểu hỏi: “Ngươi sinh khí?” Từ giữa trưa bắt đầu hắn liền vẫn đen mặt, buổi tối hắn cùng nàng cùng đến quân doanh, cả đêm cũng không cùng nàng nói mấy câu.
Nàng biết hắn sinh khí nhưng là không rõ hắn giận cái gì. Là vì vừa rồi nàng nói muốn huấn luyện phong bế, không được bất luận kẻ nào nhìn huấn luyện sao? Ngẫm lại lại cảm thấy không giống, buổi chiều hắn cũng đã không thích hợp. Cố Vân thở dài một tiếng, nếu là dĩ vãng nàng có lẽ sẽ không đi quan tâm tính tình của hắn, nhưng là hiện tại, nàng bỗng nhiên thực muốn biết cảm xúc của hắn.
“Không có.” Thanh âm như trước lạnh như băng không có bất cứ cảm xúc nào, cước bộ nhưng thật ra càng nhanh.
Nói dối! Cố Vân đơn giản không đi, hỏi: “Vì cái gì?”
Túc Lăng đi nhanh, Cố Vân lẳng lặng đứng trong ban đêm, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm bóng dáng càng lúc càng xa, trong lòng có chút thất vọng, hắn cứ như vậy đi sao? Ngay khi Cố Vân nghĩ đến hắn sẽ như vậy biến mất trước mắt nàng, nam nhân lãnh ngạo cuối cùng dừng cước bộ.
Cố Vân hơi hơi giơ lên khóe môi, đi đến bên người hắn, vẫn là kiên trì hỏi: “Vì sao lại sinh khí?” Đối với cảm tình, nàng không thích đoán đến đoán đi.
Lúc này, Túc Lăng không trốn tránh nữa, đôi mắt đen nhìn chằm chằm mặt nàng, Túc Lăng lạnh giọng nói: “Nàng thực để ý Ngao Thiên.”
Cố Vân sửng sốt, tự nhiên trả lời: “Ta đem hắn làm bằng hữu, đương nhiên để ý.”
Cố Vân thản nhiên cùng mờ mịt, Túc Lăng hờn dỗi suốt một biểu chiều tích tụ, hắn rốt cuộc là ở bực bội ai a! Nữ nhân này đối tình yêu nam nữ, trì độn đến nhân thần cộng khí trình độ, hắn tìm nhiều tâm lực như vậy mới làm cho nàng hiểu được tâm ý của hắn, có lẽ đến bây giờ nàng căn bản là không biết tình cảm sâu đậm của Ngao Thiên đối nàng.
Nghĩ vậy, sắc mặt Túc Lăng rốt cục bắt đầu chậm rãi dịu lại.
Cố Vân buồn bực, hắn sao đột nhiên nhắc tới Ngao Thiên? Sắc mặt trong chốc lát đen lại chuyển, có phải... Cố Vân cười nói: “Ngươi ghen?”
Túc Lăng cứng đờ, Cố Vân cúi đầu nở nụ cười, nguyên lai nam nhân lãnh ngạo cũng sẽ ghen, hơn nữa dấm chua còn không ít.
Cố Vân cười đến có chút không kiêng nể gì, Túc Lăng híp lại đôi mắt đen, không thừa nhận cũng không phủ nhận, thanh âm trầm thấp mang theo rõ ràng bất mãn, hừ lạnh: “Về sau lực chú ý của nàng có thể thiếu đặt ở trên người nam nhân khác có được hay không?”
Cố Vân ra vẻ khó hiểu cười nói: “Kia hẳn là đặt ở chỗ nào?”
“Nàng nói đâu?” Nguy hiểm thấp nam biểu hiện Túc Lăng cảnh cáo.
Đáng tiếc, Cố Vân vẫn là không sợ chết trả lời: “Ta không biết —— “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.