Chương trước
Chương sau
Trong lòng rầu rĩ, Cố Vân đi vào phòng, liếc mắt một cái liền Băng Luyện, nhẹ nhàng nắm, cảm giác hơi lạnh trước kia cảm thấy thực thoải mái, đêm nay không biết vì cái gì, tựa hồ nhảy lên vào trong lòng, tim cũng đi theo lạnh.
Nhẹ vỗ về oánh bạch thân kiếm, Cố Vân thấp giọng hỏi: “Hết thảy đều là vì ngươi sao?”
Trong trẻo nhưng lạnh lùng thanh âm lần đầu tiên mê mang như thế, hỏi ra những lời này, tim đau đớn, sự đau đớn này không giống đau đớn do đao kiếm gây ra làm cho nàng có chút không đứng vững, nàng gắt gao nắm Băng Luyện, lạnh giọng hỏi: “Ngươi vì sao lại chọn ta?”
Cố Vân cười lạnh, nàng còn tưởng rằng chính mình mơ tưởng, nghĩ đến hắn là thật tâm thích nàng. Nguyên lai, bất quá là Băng Luyện lựa chọn nàng mà thôi. Ở trong mắt Túc Lăng, nàng là ai cũng không trọng yếu đi, khó trách hắn có thể nhận một khuôn mặt bị tàn phá, khó trách hắn nhẫn nại kiêu ngạo của nàng, khó trách tất cả mọi người trong tướng quân phủ đối nàng tốt như vậy!
Thì ra là thế —— không gì hơn cái này —— vì sao lại chọn nàng? Nàng không cần dựa vào một cây kiếm để đạt được người khác thích, nàng không cần! Cố Vân cầm Băng Luyện vứt lại hộp gỗ trung, xoay người rời đi.
Vẫn im lặng nằm ở hộp gỗ Băng Luyện tựa hồ cảm ứng được cái gì đó, từ trong hộp nhảy dựng lên, dừng trước mặt ở Cố Vân, tựa hồ ở hướng nàng kì hảo. Trắng noãn thân kiếm ở ánh trăng chiếu xuống, đẹp khiến cho người ta đui mù, đáng tiếc lúc này Cố Vân đã không có tâm tình thưởng thức nó, nàng lạnh lùng nói: “Ta căn bản là không thuộc nơi này, ngươi không nên chọn ta!” Nàng phải đi về! Nàng phải về đến thời đại nàng của nàng! Lướt qua Băng Luyện, Cố Vân tiếp tục đi ra ngoài, Băng Luyện chưa từ bỏ ý định còn muốn đi theo, Cố Vân cũng không quay đầu lại gầm nhẹ: “Không cần đi theo ta.” Nàng hiện tại thực loạn, nàng muốn yên lặng một chút!
Băng Luyện bị vứt lại trong phòng,khi Cố Vân bước ra viện, toàn thân nó kịch liệt loạng choạng, chủ nhân của nó không cần nó! Bạch quang chiếu sáng cả căn phòng, sương trắng hàn khí nháy mắt thổi qua toàn bộ Ỷ Thiên uyển.
Cố Vân đêm khuya xuất hiện ở cửa tướng quân phủ, tướng sĩ gác môn hoảng sợ hỏi: “Thanh cô nương, đã trễ thế này ngài còn muốn xuất môn sao?”
“Ừ, tùy tiện đi một chút.” Nàng cũng không biết chính mình muốn đi đâu, có lẽ thật sự chính là tùy tiện đi một chút, hiện tại chỉ có rời đi chỗ này nơi làm cho nàng hít thở không thông, làm cho nàng đau lòng, có lẽ có thể bình tĩnh suy nghĩ một chút. Tướng quân đã nói cho nàng tự do xuất nhập tướng quân phủ, bọn họ cũng không dám cản trở nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Vân ra phủ.
Tiểu tướng tuổi ít hơn cảm thấy vẫn là không quá thỏa đáng, thấp giọng hỏi: “Tướng quân còn không có trở về, muốn đi bẩm báo thống lĩnh hay không?”
Tuổi thoạt nhìn hơi lớn nghĩ nghĩ, trả lời: “Vẫn là đi báo!”
Tiểu tướng gật gật đầu, hướng bên trong phủ chạy đi.
Ai cũng không chú ý tới, một hắc ám bóng dáng theo sát phía sau Cố Vân rời đi.
Đêm khuya, ngã tư đường, không có đèn đường, ánh trăng chiếu không tới ngõ nhỏ, thuần hắc tuấn mã cùng người trên lưng ngựa cơ hồ dung nhập bóng đêm, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa, cũng không dồn dập. Túc Lăng tay cầm dây cương, trong đầu còn đang suy nghĩ chiến báo hôm nay.
Phía đông lãnh hải thường xuyên có hải tặc nhưng bởi vì Khung Nhạc hàng hóa cơ bản không dùng đường biển, Hoàng Thượng cũng không tính cùng phụ cận đảo quốc liên hệ, hơn nữa hải tặc ít xuất hiện, nhưng là tháng này, hải tặc thế nhưng nhiều lần lên bờ, ở trấn nhỏ gần biển thiêu giết bắt người cướp của, thủy sư thì bạc nhược, nhiều lần truy kích vẫn làm cho bọn họ đào thoát, hắn cùng đại thần thương nghị cả đêm, quyết định viết tấu chương thỉnh Hoàng Thượng phái binh lực đóng ở Đông hải.
Túc Lăng còn tại suy tư nên sai đôi nào đi Đông hải, Xích Huyết bên hông bỗng nhiên nóng lên, phát ra quái dị bạch quang, ở tối đen bóng đêm chói mắt mà quỷ dị, đồng thời kiếm dị thường kịch liệt run run, cách quần áo lại vẫn làm cho hắn cảm thấy nóng rực.
Xích Huyết ít biểu hiện kịch liệt như thế, đạo bạch quang kia lại làm cho Túc Lăng kinh hãi không thôi, Băng Luyện đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến ngày ấy Túc Nhậm nói, Túc Lăng phút chốc căng thẳng, người Tụ Linh đảo thật sao lợi hại như thế, ngay cả Băng Luyện cùng ảnh vệ cũng không bảo vệ được nàng? Nắm chặt dây cương, Túc Lăng kẹp chặt bụng ngựa, tuấn mã giống như cũng cảm ứng được chủ nhân vội vàng, hí dài một tiếng, hắc ám bóng dáng như lợi kiếm chạy như bay, đi qua đường tắt.
Dồn dập tiếng vó ngựa khiến cho tướng sĩ gác cửa chú ý, giương mắt nhìn lại, xa xa một bóng đen cực nhanh phi đến, chỉ chốc lát sau đã đến trước mắt, người trên ngựa lạp mạnh dây cương, tuấn mã hí dài, đứng ở trước cửa tướng quân phủ, thấy rõ người nào tướng sĩ lập tức nghênh đón, “Tướng quân!” Thấy sắc mặt tướng quân ngưng trọng, tướng sĩ đang do dự nên nói chuyện Thanh cô nương ra khỏi phủ cùng hắn như thế nào, Túc Lăng đã lưu loát xuống ngựa, đem dây cương vứt cho hắn, vội vã hướng bên trong phủ chạy tới.
Túc Lăng vừa mới vào đại môn, cùng đồng dạng vội vàng Hàn Thúc gặp gỡ. Hàn Thúc dài thở phào nhẹ nhõm, thở dài: “Tướng quân, ngài cuối cùng đã trở lại.”
Túc Lăng lo lắng chuyện mình đoán rằng đã trở thành sự thật, khẩu khí có chút vội vàng xao động, “Xảy ra chuyện gì?”
Biểu tình Hàn Thúc quái dị nói: “Ỷ Thiên uyển đã xảy ra chuyện, ngài mau đi xem một chút đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.