“Trước tiên là nói về loại thứ nhất, đơn giản nhất cũng là thường dùng nhất.” Cố Vân vừa nói, một bên làm mẫu, “Bát tự kết bao gồm bát tự hoàn kết, bát tự hình kết.” Kỳ thật Cố Vân nói cũng không nhanh, động tác cũng rất chậm, tận lực cho bọn họ đều có thể thấy rõ ràng, còn chỉ đạo cho chúng tướng nhưng là vốn nghĩ đến không có gì khó thì phương pháp này lại khiến đàn tinh anh đầu đầy mồ hôi, mười loại thắt, hơn nữa còn có phương pháp cởi bỏ, tính lên chính là hai mươi loại, có loại thắt dễ cởi khó, có mấy loại cách thắt rất giống, sử dụng lại kém khá xa, bọn họ hiện tại biết vì sao cần giấy cùng than. Trong một thời gian ngắn như vậy, không viết xuống bọn họ căn bản không nhớ được, ngày mai còn có cuộc thi, làm như thế nào đây? Nhìn một đám luống cuống tay chân ghi nhớ cách thắt nút, ghi lại, Dư Thạch Quân rốt cục biết vì cái gì ngay từ đầu chọn lựa binh lính, nàng yêu cầu phải biết chữ, thì ra là thế. “Hôm nay huấn luyện đến đây liền đã xong, xếp thành hàng hồi doanh.” Trong trẻo nhưng lạnh lùng thanh âm vang lên, các tướng sĩ lần đầu tiên cảm thấy thời gian qua nhanh như vậy, thu lại trang giấy đầy chữ cùng hình vẽ, giờ phút này đầu óc mỗi người đều là một đám dây cùng nút. Cố Vân khóe môi khẽ giơ lên, thoải mái cười nói: “Ngày mai tốt nhất không cần có người đến muộn, nói cách khác ta sẽ cho các ngươi biết hôm nay ta cỡ nào nhân từ.” Trong trẻo giọng nữ thản nhiên vang lên, mỗi người đều không hẹn mà cùng run lên. Trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu, ngày mai chết cũng không thể đến chậm! Bốn ngày sau. Vài ngày huấn luyện, tuy rằng mỗi ngày đều luyện đến tứ chi chua xót nhưng là các tướng sĩ cũng dần dần thích ứng huấn luyện, ngày mai chính là ngày tỷ thí binh khí, các tướng sĩ hôm nay luyện phá lệ hưng phấn, Cố Vân cũng thực mong đợi biểu hiện của bọn họ vào ngày mai, dù sao phương pháp của nàng tuyệt đối không chỉ có đánh nhau hoặc là bắn bá đơn giản như vậy. Đã xong một ngày huấn luyện, mọi người tạm thời đã phi thường mỏi mệt, trên đường về Ỷ Thiên uyển, nhìn đến Túc Vũ cúi đầu hướng bên này đi tới, cước bộ còn có chút lảo đảo, Cố Vân cao giọng gọi: “Túc Vũ.” Nghe được thanh âm, Túc Vũ giống như có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn thấy Cố Vân mỉm cười ngoắc mình, mặt phút chốc tối sầm lại, tim như bị cái gì đó ninh một chút, Túc Vũ không nói hai lời, xoay người đi. Cố Vân khóe miệng còn tại nhẹ nhàng giơ lên, hiện tại rất xấu hổ, nàng không có đắc tội hắn a? Mấy ngày nay ngẫu nhiên cũng gặp hắn, hắn luôn vội vàng. Hiện tại hơn phân nửa đêm, sự tình gì cũng xong rồi đi, nàng cho hắn một khuôn mặt tươi cười, hắn khen ngược, trực tiếp cho nàng một bóng dáng. Cố Vân giận, đối với bóng dáng đang nóng lòng đào tẩu hét lớn một tiếng: “Túc Vũ ngươi đứng lại đó cho ta!” Túc Vũ cứng đờ, tạm dừng trong chốc lát lại lập tức nhấc chân đi, đáng tiếc Cố Vân bước nhanh đuổi theo, che trước mặt hắn. Dày đặc mùi rượu từ trên người Túc Vũ đập vào mặt. “Ngươi vì sao lại trốn tránh ta?” Túc Vũ cúi đầu, Cố Vân thấy không rõ mặt hắn, chỉ nghe thấy hắn có chút không rõ nói: “Ta không có.” Túc Vũ nhất mở miệng, mùi rượu khiến mày Cố Vân nhăn cùng một chỗ, hắn khẳng định uống không ít, thủy chung cúi đầu không hề để ý đến nàng. Cố Vân thật sự khó hiểu, nàng khi nào thì bị người chán ghét như vậy, vì thế tò mò hỏi: “Ta đắc tội ngươi?” Cố Vân bất quá là thuận miệng hỏi, Túc Vũ lại giống như con nhím, mỗi một cái gai đều chỉa lên thẳng tắp, khàn khàn thanh âm cơ hồ đang tê rống: “Ta nói không có! Ngươi về sau cũng không cần xuất hiện ở trước mặt ta?” Túc Vũ rống lại khơi dậy lòng hiếu kỳ của Cố Vân, “Vì cái gì?” “Không có gì, chính là không muốn nhìn thấy ngươi! Ngươi tránh ra!” Vừa nói, Túc Vũ thế nhưng còn động thủ đẩy nàng,vết thương ở ngực đã tốt lắm hơn phân nửa, bị như vậy vài lần cũng không phải rất đau, bất quá Cố Vân hiển nhiên đã bắt đầu không kiên nhẫn, “Ngươi phát rượu điên à?” Đẩy bàn tay hắn còn khoát lên trên vai, Cố Vân quyết định không cùng một tên say như chết vô nghĩa. Cố Vân xoay người, trên cổ tay bỗng nhiên đau đớn, lực đạo kia lớn kinh người, Cố Vân đau hút một ngụm khí lạnh, nhìn lại chỉ thấy Túc Vũ gắt gao túm tay nàng, một chút ý tứ buông ra đều không có. Cố Vân thầm mắng, tử tiểu tử này muốn bóp nát tay nàng a! Cố Vân đang lo lắng muốn cho hắn một quyền tỉnh rượu hay không thì Túc Vũ phút chốc ngẩng đầu, khuôn mặt ánh vào mắt dọa Cố Vân nhảy dựng, bàn tay đã muốn nắm thành quyền cương ở nơi nào. Uống rượu, sắc mặt hồng biến thành màu đen, trên mặt là râu mới dài ra, hai mắt sung huyết đen tối vô thần, như là đang nhìn chằm chằm nàng kì thực mơ hồ lợi hại, dày đặc hơi thở mang theo mùi rượu đập vào mặt mà đến, sắc mặt Cố Vân cũng tùy theo đó mà đen lại. Túc Vũ làm quỷ gì, nguyên lai tuấn tú thế mà mới vài ngày không đã thành như vậy? Cố Vân muốn rút tay về, dìu hắn đi nghỉ ngơi, ai ngờ thoạt nhìn đã say rối tinh rối mù, nắm tay nàng còn chặt như vậy, mặc cho Cố Vân kéo như thế nào, hắn chính là không buông tay, cuối cùng Túc Vũ rõ ràng đem tay nàng bắt đến trước ngực, gắt gao dán tại ngực, Cố Vân cả kinh, còn chưa kịp phản ứng Túc Vũ lại như điên hất tay nàng ra, kinh hoảng lui lại, miệng thấp hô: “Ngươi là của đại ca, ngươi là của hắn!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]