“Ta, nên bắt em làm sao bây giờ?” Nhìn trước mắt cơ hồ tùy thời sẽ rời đi nữ tử, hắn thật sự không rõ, như thế nào sẽ có người kỳ lạ như vậy, nàng tỉnh kiên định ánh mắt, minh duệ trí tuệ, bất phàm thân thủ, đều làm cho người ta xem nhẹ nàng bất quá là một cái mười lăm sáu tuổi nữ tử, mà lúc này nàng lại gầy yếu như tùy thời đều sẽ đi. Nữ tử như vậy hắn nên lấy nàng làm sao bây giờ? Bàn tay to đem tay Cố Vân trắng nõn bao ở lòng bàn tay, trong lòng Túc Lăng có đáp án. Thời gian trôi thật sự chậm, tựa hồ đã muốn dày vò một thế, ngày vừa mới đi qua, thời gian lại tựa hồ qua thật sự nhanh, hắn cứ như thế vậy nhìn chằm chằm nàng, trong chốc lát trời đã đổi thành màn đêm. Túc Lăng dựa vào chiếc ghế ở bên giường, thủy chung không có buông tay Cố Vân, chính là độ ấm lòng bàn tay càng ngày càng cao làm cho Túc Lăng có chút bất an, người trên giường nhẹ nhàng giật giật, hô hấp càng dồn dập, mi tâm vô ý thức tụ cùng một chỗ, trong miệng thì thào nói cái gì. “Em nói cái gì?” Túc Lăng hơi hơi cúi xuống, đem lỗ tai dán bên môi nàng cố gắng lắng nghe thanh âm của nàng. Một âm rung mang theo khóc nức nở mơ hồ truyền vào trong lòng, “Đau...” Thật vất vả nghe rõ nàng nói cái gì, một chữ “Đau” như là một cái gai hung hăng chui vào trong lòng hắn, hai ngày này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy ư hắn nghĩ đến hắn tâm đã muốn đủ đau, sẽ không tái đau nhưng là giờ phút này, này một thanh âm nỉ non khinh cơ hồ tiêu tán ở trong không khí lại làm cho hắn khắc sâu cảm nhận được cái gì là đau triệt nội tâm. Túc Lăng nghĩ đến nàng sắp tỉnh, vừa định hỏi nàng ra sao lại phát hiện ánh mắt Cố Vân vẫn là nhắm chặt, vừa rồi kêu một tiếng chẳng qua là nàng đau khi vô ý thức nói mà thôi, tay hắn nhẹ nhàng để lên trán nàng, quả nhiên như trong lòng đoán, thực nóng! Nhớ tới phía trước Trác Tình nói nàng có thể sẽ nóng, Túc Lăng tâm phút chốc đề lên, này sẽ không chính là nàng theo như lời biến chứng đi. Cố Vân lẩm bẩm đau đớn, trong lòng bàn tay độ ấm cũng đang không ngừng lên cao, một loại xa lạ cảm xúc cắn xé tâm thần Túc Lăng. Túc Lăng ưng mâu tối sầm lại, gầm nhẹ nói: “Người tới!” Gian ngoài có hai gã ngự y phút chốc cả kinh, hai người còn chưa kịp đi qua, phòng trong lại truyền đến Túc Lăng nôn nóng gầm nhẹ, “Ngự y!” “Có.” Hai ngự y tiến vào liền nhìn đến nữ tử nằm ở trên giường sắc mặt ửng hồng, có chút bất an lắc đầu, miệng thì thào nói cái gì, Túc Lăng chỉ vào trong đó một lão ngự y vội la lên: “Mau xem cho nàng.” “Vâng vâng!” Lão ngự y không dám trì hoãn, lập tức đi bắt mạch. Nhìn về phía một bên tuổi ít hơn ngự y, Túc Lăng mệnh nói: “Đi mời Thanh Linh.” “Vâng.” Tuổi trẻ ngự y xoay người hướng ra phía ngoài chạy đi. Lão ngự y xem mạch nửa ngày, một chữ cũng chưa nói, trong chốc lát nhíu mày, trong chốc lát gật đầu. Túc Lăng vội la lên: “Nàng thế nào?” “Đau.” Lão ngự y còn chưa kịp đáp Cố Vân lại hô đau làm cho Túc Lăng lại đau lòng, sắc mặt cũng càng thêm đen vài phần. Lão ngự y nhất thời đầu đầy mồ hôi thật lâu không dám đáp lời. Túc Lăng sớm đã không còn tính nhẫn nại, lạnh giọng gầm nhẹ: “Ngươi còn thất thần làm gì! Mau cho nàng giảm đau a! Không có nghe thấy nàng kêu đau sao!” “Vâng!” Lão ngự y phục hồi tinh thần lại, miệng vội vàng đáp ứng, nhất thời cũng không biết dùng phương pháp gì vì nàng giảm đau. Hắn thật lâu bất động, Túc Lăng sắc mặt đã muốn có thể dùng dữ tợn khủng bố đến hình dung. Lão ngự y đại khí cũng không dám suyễn một chút, cuối cùng quyết định dùng châm cứu điểm huyệt giảm đau, đây là biện pháp nhanh nhất, lão ngự y nhanh xuất ngân châm tùy thân mang theo. “Chờ!” Lúc này, Trác Tình trong trẻo thanh âm vang lên. Thấy rõ người vào, lão ngự y âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, chạy nhanh lui qua một bên, cung kính kêu: “Lâu phu nhân.” Vừa rồi vì trên giường vị cô nương này bắt mạch, thương thế tuy rằng hung hiểm lại không đến mức nguy hiểm cho tánh mạng, bất quá Túc tướng quân kích động như thế vẫn là làm cho hắn không khỏi hoảng hốt, Lâu phu nhân đã tới, tâm hắn cuối cùng có thể buông xuống. Trác Tình bước nhanh đi đến bên cạnh Cố Vân, tat xoa trán Cố Vân. Độ ấm rất cao! Nhìn băng vải trước ngực cũng không thấy có huyết sắc thuyết minh miệng vết thương không vỡ ra. Trác Tình hơi cúi xuống trước ngực Cố Vân cẩn thận lắng nghe, không có tai nghe hiệu quả không tốt lắm, bất quá cơ bản có thể phán định lồng ngực không có tích dịch nhiều lắm. Nàng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy đối với người phía sau nói: “Đi lấy một chậu nước trong cùng một chậu rượu lại đây.” “Rõ.” Gia phó lập tức đi ra ngoài chuẩn bị. Túc Lăng xem nàng không hề chẩn trì, vội la lên: “Nàng thế nào?” Trác Tình nhu nhu huyệt Thái Dương, thấp giọng trả lời: “Không có việc gì, phản ứng bình thường mà thôi.” Có lẽ là ngày hôm qua làm cả đêm giải phẫu, tinh thần độ cao khẩn trương, nàng đau đầu cả ngày cũng may Vân tình huống so với nàng đoán trước đỡ hơn, trước mắt chính là nóng lên mà thôi, không có biến chứng. _________________
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]