Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mùi hôi kia rất giống mùi động vật chết thối rửa, nhưng dường như lại không giống xác động vật phát ra.
Quả thật cực kỳ khó ngửi, Lê Hiểu Mạn không cách nào đi tới nữa, cô xoay người, chuẩn bị rời đi, thấy Âu Dương Thần chống cây gậy đi tới.
Ngửi đượ mũi hôi thúi khó ngửi, Âu Dương Thần cũng bịt kín miệng mũi, chân mày nhíu chặt.
“Âu tiêu sinh, sao anh tới đây?” Lê Hiểu Mạn đi tới trước mặt Âu Dương Thần, nhìn anh ta, nói: “Nơi này thúi quá, chúng ta đi về trước.”
“Cô không muốn xem rốt cuộc là cái gì thúi như vậy sao?” Âu Dương Thần nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong, liền đi tới hố to có đường kính ít nhất hai ba thước kia.
Tới càng gần, mùi hôi càng khó ngửi, gần như muốn làm người ta ngất xỉu.
Lê Hiểu Mạn vì không yên tâm anh ta, nên đi theo.
Cô nhíu mày, bịt kín mũi, tận lực nén giận.
Âu Dương Thần đi tới cách hố to một bước, nhìn vào trong hố, sắc mặt lập tức biến đổi.
Sau đó anh ta lấy tay bịt chặt miệng mũi, suýt chút nữa nôn ra.
“Âu tiên sinh, sao thế?”
Lê Hiểu Mạn thấy vậy, vội vàng tiến lên.
“Đừng tới.” Âu Dương Thần thấy cô tiến lên, lập tức lên tiếng ngăn lại, nhưng Lê Hiểu Mạn đã bước tới bên cạnh anh ta.
Cô tò mò nghiêng đầu nhìn vào trong, vừa liếc mắt, vẻ mặt cô đại biến, thét lên một tiếng.
“A…”
Âu Dương Thần đưa tay che miệng, mắt cô, rất không thông cảm nói: “Đáng đời, ai bảo cô nhìn, tôi đã nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557510/chuong-947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.