Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Âu Dương Thần nhìn nụ cười tươi của cô, anh ta hơi dương môi dưới, đợi sau khi cô ăn xong, nghỉ ngơi một lát, anh ta dẫn cô leo lên vách đá cao chót vót kia.
Lê Hiểu Mạn không có kinh nghiệm leo leo núi hay mỏm đá gì đó, vì vậy Âu Dương Thần phải dẫn cô đi lên, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Anh ta phải giữ cho cơ thể ổn định để mình không bị rơi xuống, đồng thời còn phải giữ cho Lê Hiểu Mạn ổn định.
Vừa đi lên, anh ta vừa cắm chủy thủ của mình vào khe hở ở trên vách đá, rồi kéo Lê Hiểu Mạn tiến lên một bước, anh ta lại rút chủy thủ ra cắm vào vách đã cheo leo lần nữa, theo thứ tự tuần hoàn.
Bởi vì mang Lê Hiểu Mạn theo, trán của anh ta đã thấm ra một tầng mồ hôi, dần trượt xuống theo xương gò má.
Lê Hiểu Mạn nhìn thấy dường như anh ta đã bắt đầu mệt mỏi, trong lòng rất lúng túng ngượng ngùng, cô ở trong rừng cây nguyên thủy này, chắc chắn là rất vô dụng, cái gì cũng không biết, nếu không nhờ có Âu Dương Thần, đừng nói là sống sót ra khỏi nơi này, mà ngay cả chuyện có thể lấp đầy bụng cũng một vấn đề rất lớn với cô.
Hơn nữa, Âu Dương Thần còn có mục đích tới đây, nhưng vì mang cô đi ra ngoài, anh ta đã phải buông tha cho mục đích của mình, điều này lại càng khiến cô cảm thấy rất lúng túng rất có lỗi.
Bây giờ, cô đang rất hối hận, trước kia lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557503/chuong-940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.