Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Từ đầu tới cuối Sophie đều cúi đầu, hai tay buông bên người xiết chặt vài phần, đáy mắt hiện lên nồng đậm oán hận: “Mẹ, chuyện này là daddy làm chủ, là daddy muốn Tư Hạo cưới con, không phải là con, lần này con chưa làm gì hết.”
“Phải không?” ánh mắt Thẩm Thi Vi nhìn cô ta trầm xuống: “Trước khi ba con mang Hiểu Hiểu đi sao con không báo trước cho mẹ? Vì sao con và Frence lại mang Hiểu Hiểu đến đây trước? Sophie, Hiểu Hiểu nó...”
“Mẹ.” Sophie cắt nganh lời bà nói, ngước mắt nhìn bà, hốc mắt đỏ lên, biểu tình vô cùng ủy khuấ: “Lần này thật sự không liên quan đến con, con cũng là bất đắc dĩ, con không phải cố ý không nói cho mẹ, là daddy không cho con nói, mẹi cũng biết daddy luôn nghiêm khắc với con, lời ông ấy nói con không dám không nghe.”
Thẩm Thi Vi nhìn Sophie ủy khuất, chỉ cảm thấy đau lòng khó chịu, đứa con gái này của bà vì sao cứ thích diễn kịch như vậy?
Bà nắm lấy tay Sophie, vẻ mặt nghiêm lạnh: “Được, Sophie, nếu như con là buộc lòng phải làm vậy, vậy thì ngay bây giờ cùng mẹ ra ngoài kia tỏ rõ thái độ với ba con, con phải nói cho ba con biết, con sẽ không kết hôn với Tư Hạo, phải để cho ba con từ bỏ ý định kia đi.”
“Mẹ, làm như vậy sẽ chọc giận ba.” Sophie rút tay mình ra khỏi tay mẹ, nước mắt tràn khắp mặt nhìn Thẩm Thi Vi: “Mẹ, mẹ muốn ba thả Lê Hiểu Mạn ra thì mẹ có thể trực tiếp nói với ba, ba mẹ đã là vợ chồng nhiều năm như vậy, mà Lê Hiểu Mạn cũng là con gái mẹ, có lẽ ba sẽ nghe lời mẹ ạ, nếu giờ con đến nói với ba con không muốn kết hôn với Tư Hạo nữa, thì chắc chắn ba sẽ rất tức giận, nói không chắc ba sẽ đuổi con ra khỏi gia tộc nữa ạ.”
Thẩm Thi Vi lạnh lùng: “Con không sợ mẹ sẽ đuổi con ra khỏi gia tộc?”
Sophie cắn chặt môi dưới, oan ức nói: “Mẹ ơi, lần này thật sự là do một mình ba quyết định, là ba muốn dùng thân phận con rể rồi thuận nước đẩy thuyền đưa anh ấy trở thành người thùa kế gia tộc Knox, sở dĩ ba làm như vậy là vì để chú Lyle và chú Zach không thể nói gì.
Trong gia tộc Knox, ngoài Knox ra thì Lyle và Zach là hai người hội tủ điều kiện để trở thành người thừa kế gia tộc.
Nhưng Knox lại không muốn bất cứ ai trong số họ trở thành người thừa kế gia tộc.
Một gia tộc lớn cần có một người lãnh đạo xuất sắc, và Knox chỉ vừa ý mỗi Lăng Tư Hạo.
Thẩm Thi Vi nhìn Sophie bằng ánh mắt vô cùng thất vọng.
Nhưng vì Lê Hiểu Mạn, bà cố gắng dịu dàng hơn với Sophie, đặc biệt khiêm tốn: “Sophie, coi như là mẹ cầu xin con, con hãy đi nói với ba con rằng con không muốn kết hôn với Tư Hạo, chỉ cần con kiên trì không kết hôn, thì ba con cũng sẽ không ép buộc nếu con không muốn.”
Nhìn thấy mẹ trước nay luôn cao quý uy nghiêm nhưng giờ lại hạ mình cầu xin cô ta chỉ vì Lê Hiểu Mạn, cô ta xiết chặt hai tay, trong lòng càng hận Lê Hiểu Mạn thấu trời xanh.
Nếu như không có Lê Hiểu Mạn, thì Tư Hạo nhất định sẽ yêu cô ta.
Nếu như không có Lê Hiểu Mạn, thì mẹ cũng sẽ không thất vọng về cô ta.
Cô không chỉ cướp đi người đàn ông mà cô ta yêu mến, mà con cướp cả người mẹ từ nhỏ đến lớn chỉ nâng cô ta trong lòng bàn tay, cho nên cô ta càng không thể vì cô mà đi chọc giận ba.
Cô ta tuyệt nhiên sẽ không bỏ qua cho cô.
Lần trước những tên con đồ kia không thể hủy hoại cô, là vì cô đã gặp may mắn.
Nhưng mà lần này, trước khi Long Tư Hạo có thể đưa Lê Hiểu Mạn rời khỏi trang viên, cô ta phải...
Cô ta nhìn Thẩm Thi Vi qua màn nước mắt nhạt nhòa: “Mẹ ơi, con cũng là con gái mẹ, nhưng mẹ vì Lê Hiểu Mạn lại muốn con đi gặp ba và nói con không muốn kế hôn với Tư Hạo, con sẽ không đi, con sẽ làm theo những gì ba sắp xếp.”
“Sophie, con... Tư Hạo sẽ không bao giờ cưới con, mẹ cũng sẽ không để cho ba con chia rẽ Tư Hạo và Hiểu Hiểu, còn con, mẹ coi như chưa từng sinh ra con.”
Bởi vì câu nói sau cùng của Thẩm Thi Vi mà Sophie hoảng đến choáng váng, không tài nào tin nổi: “Mẹ, ý của mẹ là? Mẹ không cần con nữa sao?”
“Tôi không có con gái lòng dạ độc ác như vậy.”
Nói xong Thẩm Thi Vi quay người rời khỏi phòng ngủ của Sophie.
Bóng Thẩm Thi Vi vừa dứt, Sophie liền đùng đùng nổi giận đập vỡ mọi thứ trong phòng.
Nghe thấy âm thanh loảng xoảng vang lên, cho nên người giúp việc cùng quản gia nhanh chóng đi vào.
Trông thấy vẻ mặt giận dữ của cô ta, bốn người bọn họ đều sợ đến không dám nhúc nhích, đứng im không một ai đi lên ngăn cản.
Phòng khách.
Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, và đám bốn người Phất Lãng lúc này trong đại sảnh của tòa lâu đài.
Sắc mặt Knox hệt như bộ đồ mà ông ta mặc trên người, đen – và trầm, khóe mắt nhịp cùng khóe đuôi lông mày mang theo phẫn nộ nhìn tất cả bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.