Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô mang theo tiểu Nghiên Nghiên và Long Dập đến nhà hàng thì Thẩm Thị Vi cũng đã tới.
“Bà ngoại.”
“Bà ngoại.”
Tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập thấy bà đến liền thân thiết gọi bà ngoại.
Thẩm Thị Vi đứng lên nhìn hai nhóc đang chạy về phía mình, trong mắt đầy ý cười: “Nghiên Nghiên, Allen, chậm một chút.”
Bà tiến lên, đợi hai đứa bé dừng lại mới cười hỏi: “Có nhớ bà ngoại hay không?”
Cái miệng tiểu Nghiên Nghiên thật là ngọt, bé híp mắt cười thành một đường: “Nhớ ạ, đương nhiên là nhớ, mỗi ngày đều nhớ, bà ngoại còn đau hay không?”
“Bà ngoại không đau, cám ơn Nghiên Nghiên quan tâm.” Nhìn tiểu Nghiên Nghiên, Thẩm Thị Vi cảm thấy như nhìn thấy Lê Hiểu Mạn lúc còn bé.
Lê Hiểu Mạn đừng phía sau hai đứa bé, nhìn Thẩm Thị Vi cười gọi: “Mẹ.”
Nghe thấy cô gọi một tiếng mẹ, Thẩm Thị Vi nhìn Lê Hiểu Mạn, gương mặt tươi cười: “Hiểu Hiểu, gần đây thế nào? Tư Hạo không bắt nát con đấy chứ?”
“Con rất tốt, mẹ yên tâm đi, Tư Hạo đối với con tốt lắm.”
“Vậy là tốt rồi, đến ngồi đi đừng đứng.”
Thẩm Thị Vi nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong kéo cô ngồi xuống, sau đó lại nói tiểu Nghiên Nghiên và Long Dập ngồi xuống.
Hai đứa bé phụ trách gọi món, Lê Hiểu Mạn thân thiết nhìn Thẩm Thị Vi: “Mẹ, thân thể mẹ khôi phục thế nào rồi?”
Thẩm Thị Vi tháy Lê Hiểu Mạn liền vô cùng vui vẻ, cầm tay cô gật đầu: “Hiểu Hiểu yên tâm, thân thể mẹ đã khôi phục như ban đầur ồi.”
“Vâng.” Lê Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557467/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.