Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trông thấy cô nhào tới nhưng Lạc Thụy không hề trốn tránh, bởi vì anh ta đang đứng bên giường cho nên lúc Lăng Dinah ập tới cả hai đều ngã ngược người xuống giường.
Lăng Dinah phẫn nộ nhìn Lạc Thụy đang chảy máu mũi bèn trực tiếp đưa tay lên chọc vào mắt anh ta.
Thấy thế, Lạc Thụy nhanh chóng đưa tay ra cản, lại trông thấy Lăng Dinah muốn trườn tay xuống dưới, đành phải bắt lấy tay cô, sau đó trở mình đem cô đặt dưới người anh ta.
“Lạc Thụy anh đi chết đi, buông tôi ra, buông tôi ra, đồ xấu xa, rốt cuộc là anh muốn gì?”
Lăng Dinah đùng đùng lửa giân, hết uốn trái rồi lại uốn phải hai chân cũng đạp loạn cả lên.
Thấy cô vặn trái vặn phải anh ta bằng giữ chặt lấy hai chân cô, không chút nghĩ ngợi đã nhanh chóng quỳ gối sang hai bên người cô.
Thời điểm anh ta cúi đầu nhìn Lăng Dinah chuẩn bị lên tiếng thì phát hiên Lăng Dinah không giãy dụa nữa nhưng mặt mày cô bỗng nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn anh ta tựa như trông thấy quái vật.
Lạc Thụy cau mày, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
Thấy anh ta giữ chặt lấy hai chân của mình, đã thế còn quỳ gối ngồi chổm trên người cô, cái loại tư thế này có muốn người ta suy nghi trong sáng cũng không được, cô vừa tức vừa giận mà não cũng muốn nổ bùng.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Lạc Thụy anh đi chết đi.”
Nói xong, cô buồn bực hỏi: “Tôi mới là người cần hỏi anh câu này, nửa đêm canh ba anh xông vào phòng ngủ của tôi đến cùng là anh muốn gì, lại còn bò lên giương của tôi, quỳ gối lên người tôi.”
Mặc dù ngày thường da mặt Lăng Dinah rất dày, gì cũng dám nói nhưng vào đúng lúc này, cô có chút giận dữ và xấu hổ không biết nên nói cái gì.
Cô vô cùng ngượng trừng mắt nhìn anh ta: “Anh muốn ‘Bá vương ngạnh thượng cung’(*) tôi?”
(*) Bá vương ngạnh thượng cung: Hiểu đơn giản thì nó là ‘Rape’.
“Bá vương”: là chỉ những người siêu mạnh mẽ: “Ngạnh thượng cung” tạm hiểu là ‘xuất ra uy lực mạnh hơn cung nỏ’; mà “cường cung” thì sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” đọc là [qiang jian] gần giống với “cưỡng gian” [aka rape].
Lạc Thụy rũ mắt nhìn con ngươi đang long lên sòng sọc của cô, bỗng nhiên nhíu mày. “Sao tôi có thể ‘Bá vương ngạnh thượng cung’ với em được.”
Lăng Dinah bất mãn quát: “Không thế anh đè lên người tôi làm gì?”
“Tôi đè em?.”
Vừa rồi Lạc Thụy không ý thức được cáu tư thế nãy giờ của bọn họ đặc biệt ám muội đến thế nào, giờ nghe Lăng Dinah nói như vậy, anh ta rũ mắt thì nhìn thấy tay anh ta giữ lấy hai chân Dinah, hơn nữa anh ta còn quỳ gối sang hai bên người cô, tư thế này cũng quá mờ ám rồi.
Anh ta lúng túng nhìn Lăng Dinah, buông hai chân cô ta sau đó mắt híp thành một đường: “Tiểu thư Lăng Dinah, vừa rồi thật quá không hay, là lỗi của tôi, tôi tuyệt nhiên không có ý muốn làm gì cô, cái kia... trời cũng không còn sớm, ngày mai tôi còn bận nên giờ phải về đây, ngủ ngon.”
Nhìn thấy ý định đứng lên ra về của Lạc Thụy Lăng Dinah liền hô toáng: “Không cho đi”, sau đó dùng sức kéo anh ta một cái, nhưng vì trọng tâm không vững nên Lạc Thụy ngã nhoài lên người cô, tình cảnh cẩu huyết như trong phim xảy ra với bọn họ, chính xác mà nói thì hai người môi đang kề môi.
Bốn cánh môi chạm nhau hệt như chạm phải điện, khiến cho Lạc Thụy và Lăng Dinah phút chốc ngẩn ra, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Mắt Lạc Thụy mở lớn, trên gương mặt anh tuấn hệt như treo hai que kẹo bông hồng, mà tim anh ta cứ như vừa chạy maraton cự ly 500m đập “thình thịch, thình thịch”, đây là lần đầu tiên anh ta được chiên nghiệm cái gì gọi là “nai chạy trong lòng”.
Lăng Dinah sững sờ nhìn Lạc Thụy, môi anh ta bất thình lình áp sát môi cô, chuyện này đến quá mức bất ngờ, cho nên trong lúc nhất thời cô chưa kịp phản ứng lại, cũng không có đẩy anh ta ra, cứ như vậy trợn lớn mắt nhìn anh ta.
Lạc Thụy vô cùng lúng túng, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi tôi, thật là xấu hổ, tôi tôi... là lỗi của tôi, tôi về đây, tối rồi, nhớ ngủ sớm một chút, chúc ngủ ngon.”
Bởi vì tim đập quá nhanh cho nên anh ta không cách nào bình tĩnh mà có thể dùng âm điệu ngày thường để nói xong câu đó.
Nói xong, anh ta liền trực tiếp đứng lên, nhanh chóng rời giường đến cả máu mũi cũng không kịp xử lí, ngay lập tức rời đi.
Sau khi anh ta đi khỏi Lăng Dinah từ từ ngồi dậy, đưa tay lên chạm vào khóe môi mình, trong đầu tái hiện lại cảnh vừa nãy Lạc Thụy ngã nhào lên người cô, và sau đó là đôi môi cô rơi vào đôi mối đó.
Cô nhíu chặt chân mày, tại sao vừa rồi cô không cảm thấy chán ghét, cũng không cảm thấy tức giận, chỉ là có chút bất ngờ, tiếp đến là đại não trở nên trống rỗng.
Không phải cô rất yêu anh Tư Hạo sao?
Tại sao chỉ bằng một cái nháy mắt, cô đã không còn chán ghét không còn bài xích Lạc Thụy nữa?
A a, lẽ nào bởi vì quá lâu cô không có gặp anh Tư Hạo, cho nên tình cảm đối với anh đã bị phai nhạt?
Ngay sau đó cô bước vào phòng tắm, cô muốn rửa sạch đôi môi ban nãy đã bị môi Lạc Thụy chạm vào.
Sau khi lái xe ra khỏi biệt thự Lăng gia Lạc Thụy liền tắt động cơ.
Băng qua cửa kính anh ta nhìn vào biệt thự Lăng gia, như một băng cát-sét quay ngược trong đầu tái hiện lại hình ảnh anh ta đi vào phòng Lăng Dinah thì gặp phải cô từ phòng tắm đi ra, sau đó là cảnh Lăng Dianh muốn chọc mù mắt anh, và cuối cùng là hình ảnh bị ngắt quãng ở đoạn hai đôi môi chạm vào nhau.
Nhớ đến đó, ánh nhìn của Lạc Thụy bỗng trở nên dịu dàng mà anh ta không biết, theo bản năng anh ta đưa tay lên chạm vào bờ môi của mình, khóe môi cong cong mấy phần.
Hóa ra môi của cô còn mềm mại hơn so với tưởng tượng của anh ta, hệt như kẹo đường dấy lên ham muốn ném thử nó thêm một lần nữa.
Loại ý nghĩ này vừa được bộc phát, Lạc Thụy liền bị chính mình làm cho sợ, anh ta vỗ mạnh lên trán mình, oán giận nói: “Lạc Thụy, mày điên rồi, sao mày lại muốn hôn cái cô gái đệ nhất thiên hạ vô sỉ kia cơ chứ, mày thường nói cô ta không phải đồ ăn, vậy mà vừa rồi còn muốn nếm thử một cái, nhỡ mày bị độc mà chết thì làm sao bây giờ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.