Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tưởng Y Y thấy bọn họ cương quyết phải mang Lê Hiểu Mạn đến đồn cảnh sát, quay đầu nhìn Lê Hiểu Mạn, thấp giọng nói: “Chị Hiểu Mạn, chị yên tâm, em sẽ không để cho bọn họ mang chị đến đồn cảnh sát, chị chịu đựng một lát được không?”
Dứt lời, cô ta chen ra ngoài, lấy điện thoại ra gọi cho một người.
Điện thoại vừa thông, cô ta liền dùng giọng nũng nịu nói: “Ba, con có chuyện cần ba giúp, ba nhất định phải giúp con, nếu ba không giúp con, con không về nữa, chính là chị Hiểu Mạn con thường xuyên nói tốt với ba, bây giờ chị ấy gặp chút phiền toái, có hai cảnh sát phải dẫn chị ấy đến đồn cảnh sát, con không hy vọng chị Hiểu Mạn bị bắt đền đồn, ba, ba phải giúp con giải quyết chuyện này, con mặc kệ, ba là cấp trên của Cục trưởng Giang mà…”
Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Y Y hài lòng cười, chen trở lại, đứng bên cạnh Lê Hiểu Mạn, liếc hai cảnh sát kia: “Hai người đừng vội mang chị Hiểu Mạn đi, nghe điện thoại trước rồi nói sau, tôi nghĩ Cục trưởng Giang mới nhận chức của hai người hẳn sẽ đích thân gọi cho hai người.”
Hai cảnh sát nghe vậy, kinh ngạc nhìn Tưởng Y Y.
Đúng như lời Tưởng Y Y nói, một tên cảnh sát trong đó quả thật nhận được điện thoại, gọi cho bọn họ thật sự là Cục trưởng mới nhậm chức không bao lâu.
Tiếp điện thoại xong, hai người không đòi phải dẫn Lê Hiểu Mạn về đồn cảnh sát nữa, trực tiếp rời đi.
“Chị Hiểu Mạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557400/chuong-837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.