Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thấy tiểu nha đầu nói chuyện giúp Long Tư Hạo như vậy, cô rất vui vẻ yên tâm, cô cười nhìn bé, trịnh trọng gật đầu: “Nghiên Nghiên yên tâm, mẹ vĩnh viễn không tức giận daddy con, cũng vĩnh viễn tin tưởng daddy con.”
Cô vừa nói xong, thanh âm Long Tư Hạo liền truyền tới.
“Vợ tin tưởng anh như vậy, có phải chứng tỏ anh có thể tùy tiện làm chuyện xấu không?”
Lê Hiểu Mạn nở nụ cười, trong giọng nói tràn đầy tín nhiệm đối với Long Tư Hạo: “Anh sẽ không.”
“Daddy, cơm chín rồi sao?” Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt, đi tới Long Tư Hạo.
Lời vừa rồi Tiểu Nghiên Nghiên nói, Long Tư Hạo nghe, con gái bảo bối của anh nói chuyện giúp anh, trong lòng anh vô cùng vui vẻ yên tâm và hạnh phúc.
Ánh mắt anh vô cùng ôn nhu nhìn bé, nụ cười cưng chiều: “Chín rồi, có thể ăn.”
“Oh yeah! Con muốn đi xuống ăn cơm.” Tiểu Nghiên Nghiên nhìn anh, xoay người đi ra phòng ngủ.
Long Tư Hạo đi tới trước người Lê Hiểu Mạn, khom người bế cô lên, rảo bước đi ra ngoài.
Lê Hiểu Mạn ở trong ngực anh ngượng ngùng nhìn anh: “Tư Hạo, anh nấu xong thì gọi em xuống là được, anh chạy lên chạy xuống rất phiền.”
Long Tư Hạo nhìn cô, môi mỏng khẽ cong, độ cong mị hoặc mê người, thanh âm trầm thấp: “Chạy lên chạy xuống vì vợ, anh không cảm thấy phiền toái.”
Lê Hiểu Mạn tựa vào trong ngực anh, trong mắt nổi lên nước mắt hạnh phúc, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.
Anh thật sự xem cô là bảo bối nâng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557367/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.