Nhóm dịch: Thất Liên Hoa. Ở trước mặt con sói xám phúc hắc này, cô vẫn chưa hoàn toàn tiến hóa thành sói mà chỉ mãi là một con thỏ trắng yếu ớt luôn bị anh bắt nạt. Cô nằm ổ trong ngực anh, cố ý véo mạnh lên ngực anh một cái, rồi mới ngẩng đầu híp mắt nhìn anh: “Xấu xa, chỉ một lần cũng không để em thắng, không thể giả vờ rất lo lắng để cho chị đây nhìn sao, chị đây rất lâu rồi chưa nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của chú em, gần như cảm thấy rằng chú em không còn yêu chị nữa rồi.” Câu nói sau cùng, là cô cố ý nói như vậy, hiển nhiên trong lòng cô không hề nghĩ như vậy. Mõi một người phụ nữ đều rất hi vọng thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của chồng mình, bởi vì như vậy sẽ khiến cho bọn họ có cảm giác an toàn. Đây chắc chắn là căn bệnh chung của rất nhiều phụ nữ. Mỗi một chữ “chị đây” của cô đều khiến Long Tư Hạo cười đến sung sướng, Hiểu Hiểu của anh càng ngày càng đáng yêu. Anh yêu thích cô như vậy, thỉnh thoảng làm nũng với anh, thỉnh thoảng bộc lộ tính khí với anh, thỉnh thoảng hi vọng nhìn thấy anh căng thẳng, bởi vì đó đều là những biểu hiện chứng tỏ cô yêu anh. Không có người phụ nữ nào ăn no rững mở chạy đi làm nũng với người đàn ông mình không yêu, tỏ rõ tính khí, hi vọng nhìn thấy đối phương căng thẳng, vì vậy, tất nhiên anh rất yêu vẻ làm nũng của Lê Hiểu Mạn đối với mình. Mắt anh chất chứa nụ cười nhìn cô, tay anh gẩy gẩy cánh môi sưng đỏ của cô, khóe môi khẽ cong lên độ cong đủ mê hoặc, thanh âm trầm thấp êm tai. “Được lần sau nhất định anh sẽ bày ra dáng vẻ vô cùng căng thẳng của anh cho bà xã xem, nhìn cái miệng nhỏ đang dẩu lên của em mà xem, có thể treo ngay lên đó một chuỗi ngọc đấy, hôm này anh phải làm riêng cho bà xã một chuỗi ngọc để treo lên đó, nhưng trước khi treo cần phải để anh làm ẩm cho nó.” Dứt lời, anh đang muốn cúi đầu hôn lên môi cô, thì Lê Hiểu Mạn đã nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh đi. Nhìn thấy anh vì cô né đi mà giận tái mặt, cô liền ôm sát cổ anh lấy lòng, chủ động tiến đến gần môi anh mổ mổ, cười hỏi: “Ông xã còn chưa nói với em tại sao đôi nhẫn kim cương kia lại ở trong túi quần của anh, còn nữa, tại sao ông xã biết Ngãi Na? Quen nhau bao giờ, thành thật khai báo, không được kháng cự, anh không được nói dối em, trên thực tế lời nói dối không thể che dấu được.” Long Tư Hạo nghe thấy cô hỏi vậy, bằng rõ ràng mười mươi không một chút sai sót đem chuyện đôi nhẫn kim cương kia như thế nào lại ở trong túi quần anh kể cho cô nghe. Nghe xong Lê Hiểu Mạn hơi hơi híp mắt, cái nhìn có phần sắc bén, xem ra chuyện hai mẹ con kia bỏ nhẫn vào trong túi quần chồng cô, chắc chắn Ngãi Na là người đứng sau. Giấu nhẹm những suy nghĩ kia của mình, cô ngẩng đầu nhìn anh, trưng ra nụ cười vô cùng ám muội chớp chớp mắt: “Ông xã còn chưa nói anh quen Ngãi Na như thế nào.” Nghe cô nhắc đến Ngãi Na, Long Tư Hạo lại nhớ đến tiểu Long Dập, đầu mày khẽ chau, cụp mắt nhìn Lê Hiểu Mạn nở nụ cười dịu dàng: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, nói ngắn lại không rõ ràng, vì vậy tạm thời không nói.” Hiện tại anh chưa chắc chắn trăm trăm phần trăm tiểu Long Dập là con trai của anh cùng Lê Hiểu Mạn, cho nên tạm thời không thể cho cô biết đến sự tồn tại của tiểu Long Dập, mặc dù anh biết bây giờ cô rất tin tưởng anh, nhưng nếu để cô nhìn thấy tiểu Long Dập, chắc chắn cô không thể nào bình tĩnh được. Khó khăn lắm anh và cô mới có được như ngày hôm nay, anh không muốn có bất cứ chuyện gì hoặc bất kể là người nào phá hoại đến tình cảm của bọn họ. Lê Hiểu Mạn thấy anh không nói, bằng lườm anh một cái, sau đó kéo chăn qua, nhắm mắt lại: “Không nói thì thôi, đi ngủ.” Long Tư Hạo không nói, tất nhiên có lý của anh, cho nên cô sẽ không tra hỏi. Bọn họ trải qua nhiều chuyện như vậy, đối với anh cô đăch biệt tự tin, và tin tưởng anh chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với cô. Long Tư Hạo thấy cô nhắm mắt bắt đầu ngủ, cong môi cười cười, ghé sát môi mình đến bên tai cô, trêu chọc cô khẽ cắn chắn: “Giận?” Môt giay sau Lê Hiểu Mạn mở mắt, dịu dàng nhìn anh khẽ lắc đầu: “Không giận, em tin tưởng chồng em không nói là vì có nguyên nhân.” “Hiểu Hiểu... bà xã...” Ánh mắt Long Tư Hạo nhìn cô thâm tình, cười dịu dàng, bên trong lời nói vỡ tan bao nhiêu là sủng nịnh: “Có vợ như vậy, tìm đâu cho ra?” Hoa Hồng Uyển. Trời vừa sáng, sau khi rời khỏi biệt thự ven hồ Thủy Lộ Long Tư Hạo không đến công ty trước mà làm theo lời căn dặn của vợ anh Lê Hiểu Mạn, tự mình đem đôi nhẫn tình nhân kia đi đến Hoa Hồng Uyển. Hệt như lần trước, anh bấn chuông xong người mở cửa vẫn là tiểu Long Dập. Trông thấy tiểu Long Dập, ánh mắt Long Tư Hạo ôn hòa đi mấy phần, trên gương mặt đẹp trai mang theo ý cười ấm áp lòng người, ngữ điệu dịu dàng nói: “Chào buổi sáng.” Tiểu Long Dập thấy Long Tư Hạo cười với mình, lại còn cười ấm áp như vậy, cậu nhóc hơi ngạc nhiên, sâu trong đôi mắt hẹp dài lướt qua một tia vui mừng, khóe môi mâng lên nụ cười nhỏ: “Chào bố ạ.” Nghe được tiếng “bố” từ trong miệng tiểu Long Dập, ánh mắt Long Tư Hạo càng thêm ôn nhu, khóe môi mang theo nụ cười đôi phần cưng chiều, dịu dàng hỏi: “Ăn sáng chưa?” Tiểu Long Dập thành thật lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.” “Ừm... có muốn bố làm bữa sáng cho con không?” Tiểu Long Dập bởi vì câu nói kia, đôi mắt hẹp dài nhìn anh càng thêm kinh ngạc, chưa bao giờ cậu nhóc dám nghĩ bố sẽ làm bữa sáng cho nhóc, bởi vì chuyện đó đới với nhóc tựa như một hi vọng xa vời. “Allen, ai đến vậy? Là bố con sao?” Ngãi Na vừa mới ngủ dậy, trên người mặc một chiếc váy ngủ trong suốt trễ ngực cổ khoắc sâu đi ra. Vừa rồi lúc ở trong phòng cô ta nghe thấy tiểu Long Dập gọi bố, cô ta liền biết là Long Tư Hạo đến, lúc này đi ra quả nhiên nhìn thấy Long Tư Hạo đến thật, cô ta vồ cùng vui mừng. Có điểu vui mừng chưa được bao lâu, trong lòng đã dấy lên nghi ngờ, làm thế nào mà hôm nay anh đột ngột đến đây?” Lẽ nào anh đã biết đôi nhẫn tình nhân kia là cô cho người lén bỏ túi quần anh?” Cô ta vô cùng chắc chắn hôm qua anh không nhìn thấy mình, cho nên chuyện anh không nghi ngờ cô là đương nhiên. Cô ta ngẩng đầu ánh mắt nhìn Long Tư Hạo tràn đầy dịu dàng khẽ gọi: “Tư Hạo...” Long Tư Hạo híp mắt thâm trầm liếc qua cô ta, sau đó đi đến gần cô ta, nắm tay mở ra và trầm giọng hỏi: “Cái này là của cô?” Tầm nhìn Ngãi Na rơi vào đôi nhẫn, giấu nhẹm chút hoảng hốt vào sâu trong đáy mắt, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn anh, tỏ ra không biết hỏi: “Tư Hạo, đây là anh đưa cho em sao? Anh đang muốn cầu hôn em sao?” Ánh mắt sắc bén của Long Tư Hạo lướt qua gương mặt cố sống cố chết giả vờ của cô ta, cầm lên chiếc nhẫn nam có khắc tên của cô ta, khóe môi nhếch lên độ cong lạnh lùng: “Lần sau nếu muốn bẫy tôi, thì đừng khắc tên cô lên trên đó.” Nói xong, ánh mắt anh phát lạnh, ném chiếc nhẫn về phía cô ta. Trong khi đó Ngãi Na nhìn thấy Long Tư Hạo ném chiếc nhẫn lăn tới gót chân mình thì cô ta mới hiểu vấn đề nằm ở đâu. Cô ta chỉ muốn bẫy Long Tư Hạo, trong lúc yêu cầu làm chiếc nhẫn đã cố tình khắc tên của mình lên trên đó, chính là cô ta muốn cho Lê Hiểu Mạn đến đến sự tồn tại của Ngãi Na cô. Có điều cô ta lăm lăm vào bẫy mà quên mất việc trên chiếc nhẫn có lưu tên của mình, chẳng khác nào lưu lại kẻ hở, dựa vào một người tâm tư kín đáo như Long Tư Hạo, hiển nhiên anh sẽ nghĩ đến cô là người đã bẫy anh. Lần này cô ta thật sự “trộm gà không xong trái lại còn mất cả nắm gạo.” Cô ta nhấc mắt nhìn về phía Long Tư Hạo, trưng ra vẻ áy náy: “Tư Hạo, em... Em không cố ý bẫy anh, anh đừng nóng giận, em làm như vậy chính là hi vọng anh có thể đến thăm hai mẹ con em một chút, hai mẹ con em có thể không cần danh phận, chỉ cần anh nhớ đến bọn em, thỉnh thoảng đến thăm hai mẹ con em một chút là được.” Ánh mắt Long Tư Hạo u ám nhìn lớp trang điểm của Ngãi Na đang đứng trước mặt anh, giờ phút này anh cực muốn kéo phăng lớp mặt nạ da người cô ta đang đeo, nhưng vì thông qua cô ta để dẫn dụ người đàn ông bí ẩn kia mà anh cũng không thèm tra hỏi cô ta là ai. Anh không màng để ý đến cô ta, dắt tay tiểu Long Dập tiến vào nhà bếp. “Tư Hạo...” Ngãi Na thấy vậy, ngay lập tức đi theo anh, nhưng cô ta còn chưa bước được vào phòng bếp đã bị Long Tư Hạo nhốt luôn ngoài cửa. Cô ta đập cửa, gọi lớn: “Tư Hạo, anh đóng kín cửa làm gì vậy? Cho em đi vào có được không? Tư Hạo...” Trong phòng bếp, Long Tư Hạo đang làm bửa sáng cho tiểu Long Dập, hoàn toàn xem người đang đứng ngoài cửa là không tồn tại. Tiểu Long Dập thấy Long Tư Hạo vào phòng bếp liền bắt đầu bận rộn, sâu trong đôi mắt hẹp dài trần ngập ý cười: “Bố ơi, để con giúp bố.” Long Tư Hạo nhìn tiểu Long Dập nở nụ cười ôn hòa: “Ừm, giúp bố rửa sạch cái này đi.” “Vâng ạ!” Tiểu Long Dập nhìn Long Tư Hạo cười gật đầu một cái, sau đó ngoan ngoãn đi rửa. – Huyên Huyên có lời – Chương của ngày mai, Long thiếu đưa theo “anh trai” đi ha ha! Ngãi Na khóc đi thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]