Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cũng không thèm chờ cô ta nói xong, từ trong túi xách Ngãi Na lấy ra một sấp một ngàn tệ đưa cho cô ta.
Người phụ nữ nhìn thấy như vậy, ngay lập tức đưa tay ra nhận lấy tiền: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Đứa bé gái nhìn thấy tiền nằm trong tay mẹ thì hét lên: “Mẹ, mẹ, con muốn mua quần áo mới, mua váy mới.”
“Ừ, chúng ta sẽ đi mua váy mới ngay bây giờ.” Người phụ nữ cười tươi nhìn con gái mình nói xong, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ngãi Na cười gật đầu một cái rồi kéo tay con gái rời đi.
Trông thấy hai mẹ con kia đã đi xa, cô ta cụp mắt nhìn tiểu Long Dập cười nói: “Allen, con thấy không, có tiền chính là có thể sai khiến được ma quỷ, chỉ cần con giành lại cha con từ tay người phụ nữ xấu xa kia, thì con sẽ có rất nhiều tiền, có rất nhiểu tiền, con liền hoàn thành được rất nhiều chuyện mà mình muốn.”
Nói xong, khóe môi cô ta câu lên lộ ra nụ cười hung ác, sau đó khởi động xe rời đi.
Biệt thự ven hồ Thủy Lộ.
Hiện tại Lê Hiểu Mạn quyết chí muốn làm một người vợ tốt, vì cho nên tối nào cũng trợ giúp Long Tư Hạo tắm rửa, áo quần trên người anh đều là cô giúp anh cởi.
Lúc này cả hai đang cùng nhau ở trong phòng tắm.
Tối nay cô giúp anh cởi hết áo quần trên người xong, đang tính cởi nốt cái quần bên dưới, thì bỗng nhiên trong túi quần của Long Tư Hạo rơi ra một đôi nhẫn tình nhân.
Chiếc nhẫn lăn vòng phát ra âm thanh “leng keng” vang dội cả phòng tắm.
Nghe thấy thanh âm giòn tan kia, Lê Hiểu Mạn rũ mắt nhìn hai chiếc nhẫn kim cương đang nằm chỏng chơ trên sàn nhà, sâu trong đáy mắt lướt qua một tia nghi ngờ bằng cúi người nhặt cặp nhẫn tình nhân kia lên.
Long Tư Hạo thấy hai chiếc nhẫn kim cương rơi ra từ trong túi quần của mình, đầu mày nhíu chặt, trong đầu nghĩ đến cảnh hai mẹ con kia bất thình lình ôm lấy anh ở bên ngoài tòa cao ốc TE.
Đáy mắt anh lướt qua tia nhìn lạnh lùng, nếu như anh đoán không sai, thì cặp nhẫn này nhất định là do hai mẹ con kia bỏ vào trong túi quần anh.
Chẳng qua là, tại sao hai mẹ con kia phải vô duyên vô cớ làm như vậy? Bọn họ đang giúp ai hại anh?
Anh dịu dàng nhìn Lê Hiểu Mạn vẫn đang nhặt nhẫn mà không hề lên tiếng, bàn tay lớn khẽ nâng cằm cô lên: “Bã xã muốn hỏi gì cứ hỏi.”
Lê Hiểu Mạn xiết chặt cặp nhẫn không tay, hơi híp mắt, nhưng lại nhìn anh dịu dàng, khóe môi mang theo nụ cười khó lòng dò thám: “Nhẫn này mua cho ai thế? Còn là kim cương nữa, tốn cũng không ít tiền ha, ông xã, đừng nói là mua cho em nhé, có đánh chết anh em cũng không tin.”
Long Tư Hạo híp mắt nhìn cô, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ, khóe môi mang theo ý cười sủng nịnh, ngữ điệu trêu chọc: “Tất nhiên không phải mua cho em...”
Nghe thấy vậy, hai mắt Lê Hiểu Mạn híp thành một đường, đưa tay nắm lấy quai hàm của anh, giọng nói thốt lên trong veo nhưng lại chen lẫn ý tứ uy hiếp: “Rất tốt, không nhìn ra ông chồng ưu tú của em thế mà cũng dám nuôi dưỡng tiểu tình nhân...”
Nói đến đây, cô dừng lại, một cách khâm phục vỗ vỗ vai anh, nhìn anh cười nụ cười hiền dịu: “Làm tốt lắm, ngày mai đến cục dân chính, không gặp không về.”
Dứt lời, Lê Hiểu Mạn trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng tắm, tựa như rất tức giận đem cửa đóng sầm lại.
Nhìn thấy cô đi ra ngoài, khóe môi Long Tư Hạo khẽ cong, trên gương mặt đẹp trai không có tí xiu nào gọi là hoảng loạn, tiếp tục tắm rửa.
Trong khi đó Lê Hiểu Mạn đi ra khỏi phòng tắm liền lên giường nằm thẳng cẳng, nheo mắt chăm chú quan sát cặp nhẫn tình nhân trong tay mình.
Đôi nhẫn này rõ ràng được làm riêng, bởi vì trên đó có khắc chữ, trên chiếc nhẫn nam có khắc tên tiếng Anh của một người phụ nữ, là Ngãi Na, mà trên chiếc nhẫn nữ lại khắc tên tiếng Anh của Long Tư Hạo, là Glen!
Thực ra, lúc vừa nhìn thấy chữ khắc phía sau cặp nhẫn kia Lê Hiểu Mạn đã hiểu rõ tất thảy, dễ nhận thấy chồng cô bị người khác hãm hại, mà người hãm hại anh nhất định là người hôm nay đã đến văn phòng cô tự xưng là tình nhân của chồng.
Kế này không được thì bày kế khác, thủ đoạn kiểu này ngoại trừ Sophie, thì còn ai có thể nghĩ ra, xem ra cô không cần phải đi xác minh lại rồi, Ngãi Na chính là Sophie.
Tắm xong, Long Tư Hạo để trần nửa người trên, bên dưới chỉ quần độc một chiếc khăn tắm.
Trông thấy Lê Hiểu Mạn nằm thẳng cẳng nghiên cứu nhẫn, anh cong môi cười, nhanh chóng sải chân đi đến cạnh cô ngồi xuống.
Đang lúc anh đưa tay ra muốn lấy lại cặp nhẫn trong tay cô thì, Lê Hiểu Mạn liền giương tay né tránh.
Cô giả bộ khó ở lườm anh, sau đó quay mặt đi không thèm đoái hoài đến anh nữa: “Anh muốn làm gì? Đây là chứng cứ anh nuô dưỡng tình nhân, không cho phép anh lấy đi, em muốn giữ nó làm chứng cứ anh đã có lỗi với em, ngày mai ở cục dân chính, em mới giành được nhiều tài sản hơn.”
Long Tư Hạo rất không hài lòng nhìn cô cười sủng nịnh, cúi đầu in lên bờ môi đỏ mọng của cô một nụ hôn: “Chia tài sản, đây là bà xã muốn làm gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.