Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thấy anh nói lộ liễu như thế, còn ngay trước mặt đứa bé, ánh mắt không vui lạnh thấu xương của Lâm Mạch Mạch bắn về phía Lăng Hàn Dạ: “Ở trước mặt trẻ con nói lời chán ghét như vậy, anh còn có chút nhân tính nào không?”
Cô biết tính cách Lăng Hàn Dạ, cái gì anh cũng làm ra được, nếu không phải vì an toàn của Ngụy Vũ Bân, cô đã sớm nổi đóa.
“Em đã nói tôi không phải là người, nhân tính đâu ra?” Lăng Hàn Dạ liếc mắt cô nén giận, sau đó quay đầu nhìn kính chắn gió, ánh mắt phức tạp.
Tay khác không cầm súng của anh siết chặt lại.
Lâm Mạch Mạch thấy Lăng Hàn Dạ không nói mấy lời làm cô khó chịu nữa, cô mới đè nén tức giận, cô không hy vọng lưu lại ấn tượng xấu trong lòng Ngụy Vũ Bân.
Cô luôn đối xử với Ngụy Vũ Bân như con ruột, có lẽ vì năm năm trước từng mất một đứa nhỏ, cô rất thích trẻ con, cho nên lần đầu tiên cô thấy Tiểu Vũ Bân, liền thích bé.
Trong xe lập tức an tĩnh lại, Tiểu Vũ Bân trong ngực Lâm Mạch Mạch nhìn Lăng Hàn Dạ đang cầm súng, lại nhìn Lâm Mạch Mạch, chân mày nhỏ nhíu lại, cảm thấy mẹ bé và chú kia quen biết nhau.
Đến bệnh viện, Lăng Hàn Dạ liền rút súng, kêu dừng xe, tài xế liền dừng.
Lăng Hàn Dạ xuống xe trước, không đợi Lâm Mạch Mạch xuống xe đã đưa tay mở cửa sau, chợt ôm Ngụy Vũ Bân trong ngực Lâm Mạch Mạch, sãi bước đi vào bệnh viện.
Lâm Mạch Mạch thấy vậy, lật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557328/chuong-765.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.