Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn nhìn cô ta rồi khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng dần trở nên nhu hòa hơn: “Tôi không có chuyện gì cả, vừa rồi là do tôi giả bộ, mục đích chính là muốn cô nói thật, Lý Tuyết, cô bị người khác sai khiến nên tôi không trách cô, nếu cô đã chịu thẳng thắn thì sẽ không sao.”
Lý Tuyết càng kinh ngạc nhìn cô: “Thiếu... thiếu phu nhân, cô thật sự không trách tôi?”
Lê Hiểu Mạn hòa nhã nhìn cô ta: “Cô chưa từng nghe qua câu thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị hay sao? Cô cũng đã thẳng thắn rồi, sao tôi còn trách cô làm gì? Tôi tin tưởng bản tính của cô là người hiền lành, đều là do vạn bất đắc dĩ nên cô mới làm những chuyện kia mà thôi.”
Nghe thấy những lời này của Lê Hiểu Mạn, Lý Tuyết cụp mi mắt xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
“Thiếu phu nhân...” cô ta nức nở nói, mặt đầy áy náy nhìn cô: “Thiếu phu nhân, thật xin lỗi, là do tôi nhất thời mê tiền, mới có thể làm những chuyện kia, sau này tôi sẽ không vậy nữa.”
Nhìn vẻ mặt của Lý Tuyết tràn đầy áy náy, Lê Hiểu Mạn hơi cau mày hỏi: “Năm năm trước, tôi nghe thấy giọng nói của mẹ tôi Lê Tố Phương ở trong phòng ngủ, có phải cũng là do cô giở trò quỷ hay không?”
Lý Tuyết càng cảm thấy áy náy hơn: “Thiếu phu nhân, thật xin lỗi.”
Nghe cô ta nói như vậy, Lê Hiểu Mạn liền đoán ra là cô ta, cô chăm chú nhìn cô ta: “Năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557313/chuong-750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.