Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mà Hoắc Nghiệp Hoằng “Đánh đòn” tâm lý, ông ta lợi dụng tính mạng của Lê Hiểu Mạn để uy hiếp Long Tư Hạo, rồi lại dùng tính mạng của Long Tư Hạo để uy hiếp Lê Hiểu Mạn, nhưng cuối cùng ông ta cũng không uy hiếp được ai cả.
Long Tư Hạo dắt Lê Hiểu Mạn và tiểu Nghiên Nghiên rời đi một lúc lâu sau, Hoắc Nghiệp Hoằng mới thu hồi súng trong tay lại.
Sau khi thở dài thật sâu, ông ta xoay người nhìn về phía mộ của Hoắc Thần Phong, ông ta nhìn thẳng vào bức ảnh trên mộ: “Haizzzz! Thần Phong, con cũng nhìn thấy rồi đấy, làm thế nào đứa con trai này của con cũng không chịu mang họ Hoắc, đừng trách cha để người chĩa súng vào nó, cuối cùng cha cũng không làm tổn hại đến bọn họ.”
Hoắc Nghiêm ngưng trọng đi tới trước mặt Hoắc Nghiệp Hoằng, ông hơi áy náy nhìn ông ta: “Lão gia, đều do tôi, là do tôi vô dụng mới để cho Lê tiểu thư cướp súng đi.”
Hai tay của Hoắc Nghiệp Hoằng nắm chặt quải trượng, khóe mắt của ông ta hơi co rúc, cười hơi quỷ dị: “Không phải là do ông vô dụng, là do ông không ngờ rằng một người phụ nữ nhu nhược như Mạn Mạn có thể cướp súng đi từ trong tay ông, ông chỉ nhất thời sơ suất mà thôi.”
Hoắc Nghiêm cúi thấp đầu: “Lão gia, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì? Vẫn ép Đại thiếu gia đổi sang họ hoắc sao? Lão gia, đừng trách tôi lắm mồm, ông cứ như vậy thì chỉ càng đẩy Đại thiếu gia ra xa mình hơn mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557309/chuong-746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.