Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Năm năm qua, ông đã nếm được hương vị không có người thân ân cần hỏi han, cũng khát vọng tình thân.
Ông có hai cháu trai, bây giờ còn có cháu cố, thời điểm vốn nên hưởng phúc con cháu vây quần, bọn họ lại một người so với một người càng lạnh nhạt ông.
Ngay cả Lê Hiểu Mạn từng hiếu thuận với ông hôm nay cũng lãnh đạm với ông.
Ông nhìn Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên, cười hiền hòa: “Mạn Mạn, Nghiên Nghiên, dù sao bây giờ Tư Hạo còn chưa đến, đã năm năm cháu chưa ăn cơm chung với ông.”
Dứt lời, ông liền chống gậy đi lên dắt Tiểu Nghiên Nghiên, mà Tiểu Nghiên Nghiên rút tay về: “Ông cố Hoắc, mẹ sẽ dắt cháu.”
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Tiểu Nghiên Nghiên căn bản không cho ông dắt tay bé, biểu tình của ông có chút tịch mịch, đáp được, liền đi vào phòng ăn trước.
“Mẹ, đi ăn cơm.” Tiểu Nghiên Nghiên ngước mặt nhìn Lê Hiểu Mạn, kéo cô đi vào phòng ăn.
Hoắc Vân Hy và Lý Tuyết Hà đi sau.
Trên bàn ăn dài cẩm thạch bày đầy thức ăn phong phú, Hoắc Nghiệp Hoằng ngồi ở chủ vị, bên phải ông là Lý Tuyết Hà và Hoắc Vân Hy, bên trai là Nghiên Nghiên và Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn không động đũa, Tiểu Nghiên Nghiên mang tâm tính ký lai chi, tắc an chi*, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
(*) Ký lai chi, tắc an chi: Tục ngữ TQ. Ý gốc là đã gọi bọn họ tới, thì phải bố trí ổn thỏa cho bọn họ. Sau này bị hiểu sai là nếu đã tới, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557300/chuong-737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.