Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Mạn Mạn, cháu càng ngày càng lạnh nhạt người ông này.”
Lê Hiểu Mạn hơi cau mày, giọng vẫn không nghe ra vui giận: “Ông nội Hoắc, trong điện thoại khó mà nói, cháu lập tức đến.”
Dứt lời, cô liền cúp điện thoại, sau đó vừa gọi cho Long Tư Hạo, vừa chạy đến Hoắc trạch.
Long Tư Hạo biết Hoắc Nghiệp Hoằng đón Nghiên Nghiên đi, liền nói Lê Hiểu Mạn chờ anh một lát, anh đi Hoắc trạch cùng cô, Lê Hiểu Mạn nói anh không cần gấp, nếu cô không thể đón được Nghiên Nghiên, sẽ gọi cho anh đi đón hai mẹ con.
Hôm nay Hoắc trạch canh phòng nghiêm ngặt như căn cứ quân sự, bên ngoài Hoắc trạch có hơn mười thần giữ cửa, người người đều là mặt cương thi, nói năng thận trọng.
Xe Lê Hiểu Mạn không thể chạy vào Hoắc trạch.
Cô xuống xe ở bên ngoài, sau đó đi vào phòng khách, dọc đường đi đều là vệ sĩ áo đen, nhưng không hề cản cô, không cần đoán, nhất định là Hoắc Nghiệp Hoằng đã phân phó.
Lão quản gia Hoắc Nghiêm đã ở Hoắc gia mấy chục năm đang đứng trước phòng khách, thấy cô liền nghênh đón, nhìn cô gật đầu cười.
“Lão gia chờ cô ở phòng khách.”
Sau đó ông dẫn Lê Hiểu Mạn vào phòng khách.
Cách năm năm, bước vào nơi này một lần nữa, Lê Hiểu Mạn có cảm giác bừng tỉnh cách một đời, phòng khách vẫn bố trí như năm năm trước, chẳng qua lúc này tâm tình cô không giống.
Năm năm trước bước vào nơi này, cô sẽ có cảm giác thân thiết, vì có ông nội thương yêu của cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557296/chuong-733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.