Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nói xong, cô ta đưa tay ra đỡ tiểu Long Dập đứng dậy, dáng dấp hung tàn phẫn nộ đã được vẻ mặt ôn hòa lấp liếm đi mấy phần, đau lòng nhìn nhóc con nói: “Gllen, sau này đừng làm những chuyện mà mẹ không thích, có thể không?”
Cô ta nhẹ nhàng vỗ về lên chỗ tát vừa rồi trên mặt tiểu Long Dập, âm thanh ôn nhu hỏi: “Còn đau không?”
Tiểu Long Dập hơi mím môi, bàn tay nhỏ bé khẽ hất tay cô ta khỏi mặt mình, đôi mắt màu nây nhạt dài hẹp lạnh lẽo nhìn cô ta, chậm rãi nhả từ: “Không đau.”
Cô ta thấy tiểu Long Dập bị mình tát một bạt tai nhưng vẫn không mở miệng nói đau, không khóc nháo, cái dáng vẻ lãnh nhạt kia của cậu nhóc làm cô ta có chút kinh hoảng, cũng có chút sợ sệt thằng bé sẽ rời đi.
Phải nói rằng tiểu Long Dập đặc biệt quan trọng đối với cô ta, nếu như không có thằng bé, thì cơ hội cô ta có thể cướp về người đàn ông mình yêu đến tận tâm can là con số 0, do đó, Long Dập là lá bài lớn nhất và tốt nhất mà cô ta có.
Cô ta từng nghĩ sẽ cố gắng yêu thương tiểu Long Dập, chí ít trước khi đoạt lại người đàn ông kia, cô ta cần phải cố gắng yêu nhóc, làm một người mẹ tốt, nhưng cô ta không thể làm được.
Chỉ cần nghĩ đến việc tiểu Long Dập có quan hệ với người phụ nữ kia, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ cau mày vô cùng giống với người phụ nữ kia của tiểu Long Dập, thì cô ta liền hận đến ngứa gan.
Cô ta đố kị với người phụ nữ kia, là điên cuồng đố kị, vì vậy những lúc đối mặt với tiểu Long Dập, nhất thời cô ta không thể khống chế được suy nghĩ muốn mắng đánh cậu bé, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể giảm bớt những thống khổ trong lòng cô ta.
Có thể là vì sợ nếu tiếp tục đánh mắng thì tiểu Long Dập sẽ rời đi, cho nên cô ta nghĩ trăm phương ngàn kế dỗ dành tiểu Long Dập, giả vờ nhận sai, giả vờ cầu xin để được cậu bé tha thứ.
Lần nữa ngẩng đầu lên, cô ta nhìn tiểu Long Dập bằng một ánh mắt ướt át, trưng ra dáng vẻ không ngớt áy náy: “Gllen, tại sao con không nói chuyện với mẹ? Có phải con đang giận mẹ không? Nào, con đánh mẹ lại đi, mẹ cho phép con đánh trả, con đánh mẹ rồi thì đừng giận mẹ nữa, có được hay không? Con đừng rời xa mẹ.”
Nói xong, người phụ nữ kéo bàn tay bé nhỏ của tiểu Long Dập vỗ lên mặt mình.
Trong khi đó, tiểu Long Dập vẫn nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, dùng sức rút tay mình lại.
“Con muốn về phòng.”
Sau khi ném câu nói kia cho cô ta bằng một thanh âm hững hờ, tiểu Long Dập không chần chừ quay lưng trở lại phòng của mình.
Phòng lớn như vậy, nhưng chỉ có một cái giường, không một món đồ chơi điện tử, phía trên tủ đầu giường có một cây bút, còn có một quyển “Bách khoa toàn thư giành cho trẻ em.”
Tuy đã hơn năm tuổi, nhưng cậu nhóc vẫn chưa được chính thức đi học.
Có điều, mặc dù không đi học, nhưng cậu nhóc vẫn biết nhiều hơn bạn bè đồng tuổi.
Ít nhất cậu cũng đang học hai thứ tiếng, là Anh và Nga, tuy chưa học xong, nhưng để giao tiếp thì không thành vấn đề.
Nhóc có thể nói được cả hai loại ngôn ngữ trên là vì trong mấy năm qua mẹ nhóc thường đưa nhóc đến đó sống.
...
Đưa tiểu Nghiên Nghiên đến trường học báo danh xong, sau đó Lê Hiểu Mạn mang theo con gái đến công ty.
Tiểu Nghiên Nghiên đã khá quen với tất cả nhân viên trong công ty, vừa vào đến văn phòng nhóc con liền toe toét chào hỏi.
“Chào chị ạ, chào anh ạ...”
Âm thanh non nớt ngọt như mía lùi cùng nụ cười vô cùng đáng yêu kia, hiện diện trên gương mặt xinh xắn như ngọc tạc, phải nói là đáng yêu đến cực điểm, hễ ai nhìn đến nhóc con cũng đều sinh ra khao khát muốn ôm và mạnh mẽ hôn lên đó một cái.
“Chào cháu, bảo bối Nghiên Nghiên, tiểu công chúa Nghiên Nghiên ngày càng đáng yêu càng xinh đẹp.”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt, nhìn về phía chị gái vừa mới khen mình nở nụ cười ngọt ngào: “Hi, chị Mộ Mộ, chị càng ngày càng đẹp, tại sao chị có thể xnh đẹp như vậy cơ chứ, đợi đến sinh nhật của mình, em sẽ ước, sau này lớn lên cũng phải xinh đẹp hệt như chị Mộ Mộ vậy.”
Nhà thiết kế tên là Mộ Mộ kia vì một câu nói này của tiểu Nghiên Nghiên mà cười đến mặt cũng muốn nở hoa, cô đi đến trước người tiểu Nghiên Nghiên, khom lưng nhìn nhóc con: “Có phải Nghiên Nghiên vừa ăn mật hay không? Cái miệng này cũng thật biết khen người, Nghiên Nghiên vốn đã rất đẹp rồi, chờ đến sau này em lớn lên nhất định sẽ đẹp cả vạn lần chị Mộ Mộ.”
Lê Hiểu Mạn thấy tiểu Nghiên Nghiên cùng mọi người trong phòng làm việc tán gẫu hăng say, cô cười nói một tiếng, sau đó trực tiếp vào phòng mình.
Vừa mới đặt mông xuống ghế, Tưởng Y Y đã nhanh chóng đi vào.
“Chị Mạn Mạn, chị đến thật đúng lúc, vừa hay em cũng có chuyện muốn nói với chị.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nâng mắt nhìn Tưởng Y Y: “Chuyện gì vậy?”
Tưởng Y Y bước lên phía trước, dừng lại trước bàn làm việc của cô, nhíu mày nhìn cô nói: “Chính là gã Âu hàng hiệu lần trước, hôm nay người đại diện của anh ta đã đến đây, và cũng giống y như anh ta, không thèm nói rõ yêu cầu hay ý muốn về dây chuyền như thế nào, lại còn nói chỉ cho chúng ta thời gian năm ngày, rồi nào là nếu lần thiết kế này vẫn không làm cho Âu hàng hiệu hài lòng, thì sẽ trực tiếp đóng cửa công ty chúng ta.”
Tưởng Y Y nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong, dừng lại một chút, hơi tức giận vặn chặt lông mày: “Chị Hiểu Mạn, chị nói xem có phải tên Âu hàng hiệu đó bị bệnh hay không? Chúng ta không trêu cũng không chọc anh ta, vậy tại sao anh ta lại tìm đến chúng ta bắt bẻ?”
So với bộ dáng tức giận của Tưởng Y Y, ngược lại Lê Hiểu Mạn rất bình tĩnh, cô không sợ bị người khác gây phiền phức. nếu như cô có thể làm hài lòng Âu Dương Thần, thì có nghĩa là cô cũng đã thể hiện được năng lực của mình, điều đó đối với cô mà nói, cũng là một loại tiến bộ.
Khách hàng càng thích làm khó dễ, thì chỉ càng kích thích cô hơn mà thôi.
Cô nhìn Tưởng Y Y nhíu mày nói: “Trường hợp của Âu Dương Thần chị sẽ tự mình phụ trách, chị sẽ nghĩ cách giải quyết anh ta.”
Tưởng Y Y nghe vậy, hơi ngạc nhiên: “Chị Hiểu Mạn, chị muốn đích thân phụ trách trường hợp gã Âu hàng hiệu kia?”
Lê Hiểu Mạn nhìn Tưởng Y Y gật đầu, khóe môi cong lên nhợt nhạt: “Chính là chị cực thích những vị khách hàng quái gở như vậy, giải quyết được anh ta, chị sẽ có cảm giác thành công.”
Tưởng Y Y thấy nụ cười tự tin ngực trị trên môi Lê Hiểu Mạn, cô cong cong mày cười nói: “Chị Hiểu Mạn, cũng chỉ mỗi chị có thể giải quyết được gã Âu hàng hiệu kia, em rất thích tính cách tự tin của chị, chị Hiểu Mạn, chị là tấm gương tốt để em học theo, em sẽ cố gắng trở thành một nhà thiết kế tiếng tăm lừng lẫy như chị Hiểu Mạn.”
“Y Y, em quá lời rồi, mấy từ ‘tiếng tăm lừng lẫy’ chị không dám nhận.”
Tưởng Y Y nhìn Lê Hiểu Mạn chớp chớp: “Vốn dĩ chị Hiểu Mạn đã rất thành công, rất nổi tiếng nhá! Nếu không dựa vào tiếng tăm của chị Hiểu Mạn, công ty làm sao có thể tuyển chọn được người tài, em cảm thấy đi theo chị Hiểu Mạn thật tốt, thật có tiền đồ.”
Tưởng Y Y nói xong, ngay lập tức có một tràng âm thanh non nớt truyền vào.
“Chị Y Y nói thật đúng nhé, đi theo mẹ em là rất tốt rất có tiền đồ nha, vì vậy chị Y Y tuyệt đối không được để mình bị người khác đào đi đấy nhé!”
Tưởng Y Y xoay người nhìn tiểu Nghiên Nghiên đang bước vào cười nói: “Nghiên Nghiên yên tâm, mẹ em chính là thần tượng của chị, vì vậy, chị sẽ không rời xa thần tượng của mình đâu.”
Tưởng Y Y nhìn tiểu Nghien Nghiên nói xong, liền xoay người nhìn về hướng Lê Hiểu Mạn, giọng đầy kiên định nói: “Chị Hiểu Mạn, chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không rời khỏi chị, em sẽ mãi ở bên cạnh chị không rời xa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.