Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn đang muốn nói không phải, Long Tư Hạo lại tiếp tục nói: “Chờ cơm nước xong, anh lại dỗ em. “
“Em mới không cần.” Lê Hiểu Mạn nhướn mày nhìn Long Tư Hạo, đưa tay dùng sức nhéo đùi anh.
Mà bị nhéo, Long Tư Hạo ngay cả mày cũng không nhăn một cái, anh hơi hơi híp mắt, khóe môi cong lên vài phần, bàn tay trực tiếp đặt lên đùi Lê Hiểu Mạn.
Hôm nay Lê Hiểu Mạn mặc quần áo công sở, váy ngắn đến đùi.
Nhận thấy trên đùi mình bỗng xuất hiện bàn tay nóng rực, khuôn mặt thanh lệ của Lê Hiểu Mạn đỏ lên, nâng mắt nhìn Long Tư Hạo, đè thấp thanh âm: “Lấy ra, không được sờ.”
Long Tư Hạo làm như không nghe thấy lời cô nói, không thèm động đậy, anh tao nhã ăn bữa sáng, mà bàn tay dưới bàn của anh lại xoa nắn sờ mó cặp đùi trắng nõn mềm mịn của Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn như bị điện giật toàn thân run lên, khuôn mặt thanh lệ càng đỏ ửng như trái đào chín.
Cô nheo mắt, hung hăng trừng Long Tư Hạo một tay cầm đũa tư văn nhã nhặn ăn bữa sáng, tay kia thì lại vui đùa lưu manh, trong lòng bội phục muốn quỳ lạy anh luôn.
Cô liếc nhìn Tiểu Nghiên Nghiên đang ngồi đối diện, hạ giọng nói: “Long Tư Hạo, tên khốn này, anh sờ đủ chưa hả?”
Bàn tay ấm nóng của Long Tư Hạo vẫn như cũ đặt trên đùi cô, khẽ ghé đến bên tai, thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn: “Chỉ sờ sao đủ, anh còn muốn làm.”
Nghĩ đến tối hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557226/chuong-663.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.