Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn ký giả đặt câu hỏi, cô hơi mím môi cười yếu ớt: “Đầu tiên là tính nguyên bản, đây là điều mà mỗi một nhà thiết kế đều sẽ chú trọng, cũng là triết lý tôi vẫn luôn kiên trì, thứ hia, đương nhiên là phải có phong cách độc đáo riêng của mình.”
“Nhà thiết kế Many, cô cảm thấy sự khác biệt giữa thiết kế, nghệ thuật và kinh doanh là gì? Tại sao cô lại lựa chọn nghề thiết kế trang sức này?”
Lê Hiểu Mạn nhướn mày, cô mỉm cười nói: “Đối với phái nữ mà nói, trang sức châu báo là từ ngữ vô cùng có sức dụ hoặc. Đầu tiên, tôi cũng là người yêu thích trang sức, trở thành nhà thiết kế trang sức là mơ ước của tôi, tôi thích thiết kế, chế tác, điêu khắc chúng, tôi rất hưởng thụ quá trình mài dũa những viên ngọc thô thành những viên đá quý đẹp đẽ. Còn sự khác nhau giữa thiết kế và nghệ thuật, tôi cảm thấy nghệ thuật chỉ là mơ ước, kinh doanh chỉ là thực tế, nhưng thiết kế là sự kết hợp hoàn hảo giữa mơ ước và thực tế.”
...
Câu trả lời của cô giành được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của toàn bộ hội trường.
Cô bị ký giả bao vây phỏng vấn xấp xỉ một giờ, mới được “Giải phóng.”
Nói lâu như vậy lời, cô tự nhiên là khô miệng, cô đi thẳng tới quầy rượu, vừa mới bưng ly rượu vang lên uống một ngụm, sau lưng đã vang lên một giọng nói già nua nhưng lại không mất đi sự uy nghiêm quen thuộc.
“Mạn Mạn...”
Nghe thấy giọng nói này, cả người Lê Hiểu Mạn chợt chấn động, sau khi giật mình, cô quay người sang, cố duy trì nụ cười ưu nhã trên mặt.
Đúng như cô đoán, người đứng ở sau lưng cô gọi cô là Mạn Mạn chính là Hoắc Nghiệp Hoằng.
Sau năm năm, ngoài tóc, lông mày và râu đã trắng tinh ra, ông ta không có bao biến hóa lớn, nhìn thân thể ông ta còn rất cường tráng, sắc mặt hồng hào, dường như nhìn còn có tinh thần hơn so với năm năm trước rất nhiều.
Liếc nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, Lê Hiểu Mạn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, cô mỉm cười chào hỏi: “Ông nội Hoắc, đã lâu không gặp.”
Nụ cười trên mặt cô mang theo mấy phần lạnh nhạt và khách khí, so với năm năm trước, đã thiếu đi rất nhiều phần thân thiết.
!!
Dĩ nhiên là Hoắc Nghiệp Hoằng cũng nhận ra được cô tương đối khách khí và lạnh nhạt ông ta, hai tay ông ta nắm quải trượng, sau khi quan sát cô kỹ, ông ta ôn hòa nói: “Mạn Mạn càng ngày càng xinh đẹp, không ngờ rằng mới năm năm không gặp, mà cháu đã trở thành nhà thiết kế trang sức nổi tiếng cả trong và ngoài nước, ông nội cảm thấy hãnh diện thay cho cháu.”
Lê Hiểu Mạn vẫn duy trì nụ cười ưu nhã trên mặt, cô bình thản nhìn ông ta, ôn hòa nói: “Cám ơn, Ông nội Hoắc quá khen.”
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Lê Hiểu Mạn vẫn hết sức lạnh nhạt với ông ta, ông ta nhíu đôi lông mày trắng lại, ân cần nhìn cô: “Mạn mạn, mới năm năm không gặp mà thôi, sao cháu lại cứ lạnh nhạt với ông nội như vậy? Năm năm qua cháu đã đi đâu? Tại sao vẫn luôn không tới thăm ông nội?”
Lê Hiểu Mạn không trả lời câu hỏi của Hoắc Nghiệp Hoằng, sau năm năm gặp lại, cô đã không còn cảm giác thân thiết với Hoắc Nghiệp Hoằng như năm năm trước nữa rồi.
Ngay tại lúc này, một giọng nói non nớt ngọt ngào bỗng vang lên.
“Mummy ——!”
Nghe thấy tiếng “Mummy” này, Hoắc Nghiệp Hoằng kinh ngạc nhìn Lê Hiểu Mạn, rồi ông ta xoay người nhìn về phía sau lưng.
Khi nhìn thấy một cô bé phấn điêu ngọc trác đang chạy bước nhỏ tới, ông ta cực kỳ kinh ngạc.
Cô bé đang đi tới chính là tiểu Nghiên Nghiên.
Lê Hiểu Mạn thấy ánh mắt của Hoắc Nghiệp Hoằng rơi vào trên người tiểu Nghiên Nghiên, cô hơi cau mày lại, cảm xúc trong mắt thoáng trở nên phức tạp.
Tiểu Nghiên Nghiên đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, bé nhìn Lê Hiểu Mạn, rồi lại nhìn về phía Hoắc Nghiệp Hoằng vẫn đang nhìn chằm chằm vào bé, bé chớp chớp mắt, lễ phép hỏi: “Lão gia gia, tại sao ông cứ nhìn cháu như vậy?”
Hoắc Nghiệp Hoằng tràn đầy khiếp sợ nhìn tiểu Nghiên Nghiên vô cùng giống với Lê Hiểu Mạn, qua một hồi lâu, ông ta mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, kinh ngạc hỏi: “Mạn Mạn, đây là con gái của cháu?”
Lê Hiểu Mạn lãnh đạm nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, cô khẽ gật đầu với ông ta.
Thấy cô gật đầu, Hoắc Nghiệp Hoằng vừa mỉm cười hết sức hòa ái nhìn tiểu Nghiên Nghiên, vừa thân thiết hỏi: “Cháu tên là gì?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn mẹ của bé, sau đó bé lại ngẩng đầu lên mỉm cười với Hoắc Nghiệp Hoằng, rồi ngọt ngào nói: “Lão gia gia, sorry! Cháu và ông không quen biết, xin ông tha thứ cho cháu không thể tùy ý tiết lộ họ tên đầy đủ của mình với ông, ông có thể gọi cháu là Nghiên Nghiên.”
“Nghiên Nghiên, tên rất hay, tên rất hay.” Hoắc Nghiệp Hoằng cúi đầu mỉm cười nhìn tiểu Nghiên Nghiên, hòa ái nói: “Nghiên Nghiên, ông và mummy của cháu rất thân, mummy của cháu gọi ông là ông nội, cháu có thể gọi ông là ông cố nội, được không?”
“Ông cố nội?” tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt nhìn về phía mummy của mình: “Mummy, mẹ và ông cố nội này rất thân sao?”
Theo phép lịch sự, Lê Hiểu Mạn không thể nói thẳng là không quen, cô chỉ nhìn tiểu Nghiên Nghiên và mỉm cười với vé.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy tiểu Nghiên Nghiên thông minh lanh lợi, đáng yêu, khiến người ta yêu thích, vì vậy ông ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, ôn hòa nói: “Mạn Mạn, hôm nào cháu mang tiểu Nghiên Nghiên trở lại một chuyến nhé, cháu rời đi khoảng năm năm, ông nội cũng đã không gặp cháu năm năm rồi, ông nội muốn ôn lại chuyện cũ với cháu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.