Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Mẹ, chúng ta vào thôi!”
Lê Hiểu Mạn dắt đôi tay nhỏ non mịn của Tiểu Nghiên Nghiên, nheo mắt liếc cô bé: “Nghiên Nghiên, con lại đi trêu người ta à?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn mẹ mình ngọt ngào cười, nhíu nhíu mày: “Mẹ nhìn ra rồi à? Mẹ thông minh quá đi.”
Lê Hiểu Mạn rũ mắt nhìn cô bé, khóe môi mang theo nụ cười: “Con là con gái của mẹ, chút tâm tư này của con sao mẹ không biết chứ, sau này không được trêu chú Lạc Thụy nữa, chú là người tốt đó, ok?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn mẹ mình rồi làm thủ thế ok: “Ok! Con sẽ nghe lời mẹ.”
Lê Hiểu Mạn thấy Tiểu Nghiên Nghiên nghe lời, đôi mắt trong veo như nước tràn đầy ý cười, cái tính tình phúc hắc này thật giống ông ba Long Tư Hạo nhà nó mà.
Nhớ đến Long Tư Hạo cô liền lặng lẽ hạ mày, đáy mắt trong suốt xẹt qua một tia mất mát.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ mình nhăn mày như có tâm sự, cô bé nhíu mày nhưng không hỏi gì, đôi mắt như sao xoay vòng không biết lại nghĩ ra chủ ý gì.
Biệt thự Thủy Lộ Hồ.
Sau khi đưa Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên về đến ngoài tiểu khu, Lạc Thụy trở về phục mệnh Long Tư Hạo, đang đứng trước người anh trong thư phòng.
Anh ta đứng làm dáng, cúi đầu, đôi mắt anh tuấn ái muội nhìn Long Tư Hạo, xoay xoay ngón tay, vẻ mặt ngượng ngùng, đôi môi mỏng mấp máy như muốn nói lại thôi.
Nghe Lạc Thụy hồi báo xong, Long Tư Hạo ngồi ngay ngắn trên ghế xoay, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557206/chuong-643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.