Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thấy mẹ mình hỏi tới, tiểu Nghiên Nghiên liền kể đầu đuôi ngọn ngành vì sao mà bé đến được đây cho cô biết.
Sau khi nghe xong, hốc mắt của Lê Hiểu Mạn dần đỏ lên, cô đau lòng ôm tiểu Nghiên Nghiên vào trong ngực, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, giọng nói đầy áy náy và tự trách: “Nghiên Nghiên, thật xin lỗi! Là mommy để con phải lo lắng, là mommy làm hại con một thân một mình chờ ở bên ngoài tòa nhà TE chịu đói suốt một ngày, bảo bối, con quá tuyệt vời, nhưng sau này không được phép làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa biết không, mommy không cho phép con ngồi xe taxi một người, càng không cho phép con gạt người nữa.”
Tiểu Nghiên Nghiên nâng khuôn mặt nhỏ mũm mĩm lên, thấy mẹ của bé khóc, bé đưa tay nhỏ ra lau nước mắt trên mặt giúp mẹ, nghe lời nói: “Mommy, thật xin lỗi! Con đã làm mẹ khóc, bởi vì con rất muốn được gặp mẹ, nên con mới có thể làm như vậy, con bảo đảm với mommy, sau này con sẽ không nói dối nữa, mommy đừng khóc nữa.”
Lê Hiểu Mạn đưa tay lên xoa xoa nước mắt trên khóe mắt của mình, cô mỉm cười nhìn tiểu Nghiên Nghiên, rồi ôm bé thật chặt: “Mommy không khóc nữa, Nghiên Nghiên, mommy cũng nhớ con, là mommy vô dụng, mommy không thể nghĩ được biện pháp để sớm ra ngoài gặp con, làm hại Nghiên Nghiên phải một thân một mình mạo hiểm nguy hiểm đến tìm mommy.”
Tiểu Nghiên Nghiên thân mật vòng tay nhỏ lên ôm lấy cổ của Lê Hiểu Mạn, bé chớp chớp mắt, ngọt ngào cười với cô: “Mommy không vô dụng, mommy là nhà thiết kế trang sức rất lợi hại, lúc mommy không có mặt ở buổi triển lãm trang sức New York, mommy không nhìn thấy có bao nhiêu người yêu thích các tác phẩm trang sức mà mommy đã thiết kế đâu, đúng rồi, văn phòng thiết kế trang sức tư nhân của mommy lại có thêm rất nhiều đơn đặt hàng à nha! Chị Y Y gọi điện thoại đến nói văn phòng đã nhận đơn đặt hàng đến mỏi tay rồi nah!”
Tương Y Y là trợ lý của Lê Hiểu Mạn, cũng là một nhà thiết kế trang sức rất xuất sắc làm việc trong văn phòng thiết kế trang sức mà cô tự thành lập.
Tuy Lê Hiểu Mạn là người đứng đầu văn phòng, nhưng ngoài Tương Y Y, thì những nhân viên khác trong văn phòng đều không biết.
Những nhân viên khác chỉ biết cô là giám đốc văn phòng thiết kế, mà không biết cô chính là nhà thiết kế Many.
Những lúc cô không có mặt ở văn phòng, tất cả mọi chuyện trong văn phòng đều do Tương Y Y thay mặt cô toàn quyền xử lý.
Bởi vì phải chăm sóc cho Nghiên Nghiên, vì vậy cô cũng rất ít khi đến văn phòng, chỉ thỉnh thoảng gặp phải một số khách hàng khó giải quyết, cô mới đích thân đi đến văn phòng.
Hơn nữa, văn phòng được thành lập trên danh nghĩa của nhà thiết kế Many, có danh tiếng của nhà thiết kế Many, dĩ nhiên là bây giờ văn phòng nhận đơn đặt hàng đến mềm tay rồi.
Nghe thấy văn phòng do mình thành lập nhận được rất nhiều đơn đặt hàng, tự nhiên là Lê Hiểu Mạn rất cao hứng, trước mắt điều cô muốn làm nhất chính là nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.
Một mình cô rời đi vốn đã khó rồi, mang thêm tiểu Nghiên Nghiên nữa thì càng khó hơn.
Vừa rồi cô nghe tiểu Nghiên Nghiên nói là bé trốn ở trong xe của Lạc Thụy mới vào được nơi này, cô bắt đầu hoài nghi, nói không chừng tiểu Nghiên Nghiên có thể thuận lợi đi vào biệt thự, là do Lạc Thụy cố ý mang bé tới.
Lý do đầu tiên chính là, Long Tư Hạo không gọi Lạc Thụy tới biệt thự, anh ta không thể vô duyên vô cớ tới đây, càng không thể tới đây vào tối muộn được, vì vậy có thể là anh ta biết Nghiên Nghiên trốn ở trong xe anh ta, cố ý mang bé tới biệt thự.
Đặc biệt là, Nghiên Nghiên còn nói Lạc Thụy hát rất nhiều bài hát ở trong xe, nếu Lạc Thụy hát bài hát khác, cô cũng sẽ không cho rằng anh ta cố ý, nhưng anh ta còn cố ý hát bài hát thiếu nhi 《 niềm vui tràn trề 》, nguyên điều này cũng đủ để chứng minh là anh ta cố ý.
Còn một lý do khác chính là, sau khih Lạc Thụy đến biệt thự thì anh ta đã bảo quản gia gọi tất cả người hầu và vệ sỹ tập trung ở tầng chính, còn nói cho Nghiên Nghiên biết vị trí của cô và Long Tư Hạo, rất rõ ràng, anh ta cố ý muốn dời vị trí của những người đó, để Nghiên Nghiên có thể đến tìm cô.
Tất cả các dấu hiệu đều chứng minh Lạc Thụy cố ý mang Nghiên Nghiên tới đây. Chẳng qua là, điều làm cô hơi không rõ chính là tại sao Lạc Thụy phải làm như vậy?
Long Tư Hạo không thể ra lệnh cho anh ta đưa Nghiên Nghiên tới đây được, vì vậy, nhất định là anh ta tự mình làm như vậy.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ mình im lặng không biết đang suy nghĩ gì, bé lấy tay nhỏ che miệng ngáp, mắt lim dim buồn ngủ nói: “Mommy, con thật là mệt à! Con muốn đi ngủ.”
Nghe thấy vậy, Lê Hiểu Mạn thu hồi toàn bộ suy nghĩ, cô dịu dàng nhìn bé: “Được, Nghiên Nghiên đi ngủ trước đi.”
“Vâng! Vậy mommy ngủ ngon, mommy cũng đi ngủ sớm đi.” tiểu Nghiên Nghiên ngọt ngào cười với cô, rồi bé nằm xuống.
!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.