Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đến khi trời sắp sáng, Long Tư Hạo mới tha cho cô, ôm lấy cô ngủ.
Mặc dù rất mệt, rất buồn ngủ, toàn thân đau nhức, Lê Hiểu Mạn Vẫn trừng mắt trong cái ôm mạnh mẽ của Long Tư Hạo, không có ngủ đi.
Ngày hôm sau.
Khi Long Tư Hạo tỉnh lại, nhìn thấy Lê Hiểu Mạn trừng lớn hai tròng mắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trần nhà, sắc mặt lạnh nhạt, mím môi không nói.
Hàng chân mày anh tuấn của anh nhíu chặt lại, xoay người đặt cô bên dưới, không nói hai lời, lại hôn lên đôi môi cô, mở màn cho trận chiến “Sáng sớm” hôm nay.
Sau khi kết thúc, Long Tư Hạo vẫn giống như năm năm trước, anh vào phòng tắm trước, sau đó đem nước làm sạch giúp cô.
Lê Hiểu Mạn nằm giường trên, sắc mặt vẫn thờ ơ như cũ, giống như một con rối không có ý thức, không có chút phản ứng nào.
Cô như vậy càng làm cho Long Tư Hạo đau lòng, mặc kệ anh có hôn cô: “Dày vò” cô thế nào đi nữa, cô đều không có phản ứng, điều này làm cho anh hận không thể bóp chết cô, rồi bóp chết chính mình.
Sau khi giúp cô lau sạch, Long Tư Hạo lấy đồ của cô ra từ tủ quần áo, đang chuẩn bị mặc vào giúp cô, Lê Hiểu Mạn vẫn luôn im lặng lúc này lãnh đạm lên tiếng.
“Đồ chơi cũng cần mặc quần áo à?”
Đang chuẩn bị mặc quần áo cho cô, bàn tay to lớn của Long Tư Hạo nắm chặt thành quyền, ánh mắt trầm trầm nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm ẩn nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557166/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.