Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn vì lời anh mà kinh hãi, hốc mắt anh không có vấn đề chứ, sự thật rõ ràng như vậy anh cũng không nhìn ra?
Mặt cô vì bị anh hôn mà ửng đỏ, cô kinh ngạc trợn mắt nhìn anh: “Long Tư Hạo, mắt anh có vấn đề sao? Có phải con gái của tôi hay không, anh thật sự không nhìn ra sao?”
Thấy vẻ mặt kiên định của cô, Long Tư Hạo nhắm mắt, trong đầu vừa tức giận vừa hối hận thống khổ.
Anh không cách nào tiếp nhận cô sinh đứa con gái cho người đàn ông khác, không cách nào tiếp nhận cô thật sự cùng người đàn ông khác…
Mặc dù sự thật hiện rõ trước mặt anh, nhưng anh không nguyện tin tưởng.
Ánh mắt anh sâu kín nhìn cô, đường nét khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn, quanh thân tản ra lệ khí: “Rốt cuộc người đàn ông đó là ai?”
Lê Hiểu Mạn thấy anh hỏi tới hỏi lui đều là vấn đề này, cô rũ mắt: “Anh thật sự muốn biết?”
Dừng lại, cô ngước mắt nhìn anh, giọng ôn hòa: “Được, tôi có thể nói cho anh người đàn ông đó là ai, nhưng anh phải trả lời tôi một câu hỏi trước.”
Ánh mắt Long Tư Hạo hơi trầm xuống, khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, môi mỏng mím chặt: “Em hỏi đi.”
“Năm năm trước, lần cuối cùng chúng ta gặp mặt là ở đâu? Nếu như anh trả lời đúng, tôi liền nói cho anh con gái là của ai.” Lê Hiểu Mạn nhìn anh chằm chằm, trong lòng mang theo mong đợi, nếu anh có thể trả lời đúng, chứng tỏ anh còn ấn tượng về đêm đó.
Nghe vậy, Long Tư Hạo nhíu chặt mày, ánh mắt thâm trầm u ám nhìn cô: “Là Ngự Yến Lâu, đúng không?”
Nghe câu trả lời của anh, trong mắt Lê Hiểu Mạn thoáng qua vẻ mất mác: “Long Tư Hạo, đây là cơ hội tôi cho anh, nếu như cả đời này anh cũng không đoán đúng, cả đời này tôi cũng sẽ không nói cho anh người đàn ông đó là ai.”
Anh quả nhiên quên mất chuyên đêm kia bọn họ ở khách sạn Đế Hoa.
Mặc dù đêm đó bọn họ đều bị bỏ thuốc, nhưng cô có thể nhớ lại chuyên xảy ra đêm đó, tại sao anh lại có thể quên sạch sẽ?
Long Tư Hạo thấy mặt cô lộ ra biểu tình mất mác, anh nhíu mày, nhìn cô: “Anh đoán sai rồi?”
Ở trong ấn tượng của anh, lần cuối cùng bọn họ gặp nhau năm năm trước đúng là ở Ngự Yến Lâu!
Thấy anh không nhớ nổi, ánh mắt Lê Hiểu Mạn sắc bén nhìn anh: “Anh từ từ suy nghĩ, lúc nào nhớ lại, tôi liền nói cho anh, tôi cần phải về.”
Dứt lời, cô đưa tay chuẩn bị đẩy anh, thân thể anh tuấn của Long Tư Hạo lại ôm chặt cô, chăm chú nhìn cô, ánh mắt thâm thúy: “Một ngày em không nói cho anh người đàn ông đó rốt cuộc là ai, em liền một ngày đừng nghĩ trở về nữa.”
Lê Hiểu Mạn thấy không thể đẩy anh ra, trong đầu nổi lên tức giận: “Anh… Long Tư Hạo, anh đừng quá bá đạo.”
Nếu không thương cô, nếu bên người đã có người phụ nữ khác, tại sao anh còn muốn tới trêu chọc cô?
Nghiên Nghiên là con gái của anh, đối với anh mà nói có quan trọng không?
Tại sao anh lại muốn bá đạo xông vào cuộc sống của cô như vậy?
Anh trêu chọc cô như vậy rất vui có phải không?
Lửa giận trong đầu ngày càng lớn, nhưng Lê Hiểu Mạn áp chế, cô biết tính cách của Long Tư Hạo, anh nói ra được là làm được.
Vì để không bị anh mang đi, xem ra cô chỉ có thể hy sinh nho nhỏ, anh trêu chọc cô nhiều lần như vậy, lần này đến lượt cô.
Cô nhíu mày nhìn anh, ánh mắt nhu hòa đi mấy phần, hơi cong môi: “Anh chắc chắn sẽ không để tôi trở về nữa?”
Tay Long Tư Hạo siết chặt cằm cô, môi mỏng phun ra ba chữ: “Tuyệt đối không.”
“Vậy thì không ai cần về.” Lê Hiểu Mạn nhìn anh nói xong, liền nhắm mắt, chủ động dâng môi lên, hôn anh.
Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị xong, nhưng khi chủ động hôn anh, đáy lòng cô vẫn rất khẩn trương, trái tim bịch bịch cuồng loạn.
Vì hành động đột ngột của cô, Long Tư Hạo hoàn toàn sững sờ, ánh mắt không dám tin và không rõ nhìn cô, cô lại chủ động hôn anh?
Long Tư Hạo là người đàn ông duy nhất của Lê Hiểu Mạn, năm năm qua cô chưa từng thân mật với người đàn ông khác như vậy.
Bất kể là năm năm trước hay là hiện tại, cô hôn đều rất không lưu loát, lúc này cô còn có chút lúng túng.
Cô vốn định ôm anh, lưỡi dây dưa, nhưng giống như một con ruồi con không đầu đụng loạn xạ.
Cô vụng về hôn, Long Tư Hạo thật sự không dám khen ngợi.
Ánh mắt tối sầm, anh bấu chặt ót cô, nắm giữ quyền chủ động, làm nụ hôn này sâu hơn.
Bị anh nắm giữ quyền chủ động, Lê Hiểu Mạn muốn lui bước, thiếu chút nữa đẩy anh ra, nhưng cô nhịn được.
Chẳng những không đẩy anh ra, ngược lại nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Năm năm trước, sau khi cô và Long Tư Hạo hoàn toàn kết thúc, cô không nghĩ tới bọn họ lại còn có thể hôn sâu như bây giờ.
Nụ hôn của anh vẫn làm cô rung động, nhưng cô tận lực xem nhẹ cảm nhận chân chính của đáy lòng.
Cô tự thôi miên mình, cố gắng làm như đang hôn không khí, mà không phải là Long Tư Hạo.
Cô đáp lại lạ thường, mặc dù khiến Long Tư Hạo nghi ngờ, nhưng anh không nghĩ nhiều.
Bởi vì vào giờ khắc này, anh muốn vứt bỏ tất cả, không muốn nghĩ gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.