Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
LHiểu Hiểu âm trầm nhìn Hàn Cẩn Hy đang kéo Lê Hiểu Mạn đi, lòng anh như bị khoét một miếng đau như rỉ máu.
Là anh đẩy cô cho người khác, là anh tự tay chôn vùi tình yêu của bọn họ, là anh làm tổn thương lòng cô.
Ông trời lại ban cho anh chuyện đang buồn cười như thế.
Năm năm trước anh biết mình chỉ sống không tới một năm, cho dù tiếp tục trị liệu thì vẫn có thể chết, anh không muốn cô đang lúc mất đi con gái lại còn mất thêm cả anh.
Anh biết cô sẽ không chịu nổi, nhất định sẽ ngã quỵ, anh cho rằng anh sẽ chết không thể nghi ngờ cho nên mới….
mâu ánh mắt bi trầm liếc bị Hàn cẩn hi lôi đi lê hiểu mạn, tâm giống như bị khoét cắt đi tới một dạng, rỉ máu một loại thống.
nhưng năm năm sau bệnh của anh đã hết rồi, cô lại kết hôn sinh con, đây là trừng phạt dành cho anh sao?
là anh tự làm tự chịu, tự gieo gió gặt bão sao?
Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch ba người nhìn thấy sự bi thương của anh cũng không nói gì.’
Lúc Qúy Vũ Tình đứng bên cạnh anh nhận ra gì đó, cô ta nhíu mày, đôi mắt lóe lên mỉm cười nhìn anh, âm thanh êm tai vô cùng: “Long tiên sinh, không phải anh muốn đi bái tế mẹ mình sao?”
Nghe lời Qúy Vũ Tình nói, Long Tư Hạo mới thu hồi tầm mắt, che đi sự bi thương trong mắt, nháy mắt thay đổi sắc mặt làm cho người ta không biết anh đang nghĩ gì.
Anh nhếch môi không nói một lời mà xoay người đi đến ngôi mộ của mẹ anh lnt.
Lúc đi qua Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác anh cũng không dừng lại.
Lúc Lạc Thụy đi qua hai người họ còn gật đầu mỉm cười xem như chào hỏi thay anh.
Lê Chấn Hoa cũng gật đầu cười lại nhưng không nói gì.
Chờ đám người Long Tư Hạo đi xa, Lê Chấn Hoa vẫn không nói gì nhìn Lê Văn Bác đang nghĩ gì đó sau đó đi về phía bãi đậu xe ở công viên tưởng niệm.
Lúc này Lê Hiểu Mạn đã bị Hàn Cẩn Hy nhét vào xe Lincoln lúc này đang ngồi trên ghế xe xa hoa.
Tiểu Nghiên Nghiên còn ngồi đó, đôi mắt trong sáng nhìn mẹ mình lại nhìn Hàn Cẩn Hy, âm thanh ngọt ngào vang lên: “ba xa lạ, sao người lại tới đây?”
“Đàn ông xa lạ?” Hàn Cẩn Hy nhướn mày, đôi mắt màu lam đầy ý cười nhìn tiểu Nghiên Nghiên hơi nhếch môi: “Amber, từ đàn ông xa lạ này là ai dạy con?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn mẹ ngọt ngào nói: “Là mẹ ạ, vừa nãy mẹ và chú đẹp trai nói chuyện, con là mẹ và người đàn ông lạ sinh ra.”
Hàn Cẩn Hy nheo mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn tiểu Nghiên Nghiên: “Vừa rồi bên cạnh các con còn có người khác sao?”
Nghe vậy tieur Nghiên Nghiên mở to mắt, âm thanh non nớt nói: “Ba, mắt ba không có vấn đề gì chứ? Sao mấy chú kia ở đó ba không thấy?”
Hàn Cẩn Hy lười biếng mà thâm ý nhìn Lê Hiểu Mạn vẫn không nói gì, lập tức cười với tiểu Nghiên Nghiên, giọng nói nhu hòa: “Amber, mắt ba không có vấn đề gì cả, người không liên quan đến ba vì sao ba còn lãng phí đi nhìn chứ?”
“Ba khôn gnhinf người khác cũng không dến mức thế chứ…”
Dứt lời bé lại chớp mắt nhìn mẹ, thấy sắc mặt mẹ không đúng mới nghi hoặc hỏi: “Mẹ, mẹ sao thế? Đang nghĩ gì đấy ạ? Mẹ có quen chú đẹp trai kia không?”
Hàn Cẩn Hy trầm mặt nhìn Lê Hiểu Mạn, giọng nói nhẹ nhàng: “Amber, ba có lời muốn nói với mẹ, con xuống xe trước được không?”
“Vâng ba.” Tiểu Nghiên Nghiên làm thủ thế ok sau đó xuống xe đi về phía Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác.
Sau khi tiểu Nghiên Nghiên xuống xe thì Hàn Cẩn Hy nheo mắt lạnh lùng nhìn Lê Hiểu Mạn: “Các người vừa gặp Long Tư Hạo sao?”
Anh ta hoàn toàn xem thường mấy người đứng với Lê Hiểu Mạn, ánh mắt của anh ta từ đầu đến cuối chỉ nhìn hai mẹ con cô, cho nên không biết người đứng trước mặt cô lúc đó là Long Tư Hạo.
Đối với chuyện tình của Lê Hiểu Mạn, năm năm này đương nhiên anh ta biết rõ, đương nhiên biết được quan hệ trước kia của cô và Long Tư Hạo.
Vốn anh ta chẳng muốn tìm hiểu chuyện của đàn bà làm gì, có rất ít người có thể làm cho anh ta hứng thú.
Mà Lê Hiểu Mạn lại gợi cho anh ta rất nhiều hứng thú, hiện tại ánh mắt của anh ta chỉ ngừng lại vì cô và tiểu Nghiên Nghiên, anh ta dùng hết sức lực và trọng tâm lên hai mẹ con họ.
Nếu hỏi anh ta có yêu Lê Hiểu Mạn hay không, anh ta chỉ có thể nói là không thích.
Tình yêu của anh ta chính là yêu không cần nói.
Cho nên anh ta sẽ dùng từ yêu hoặc không thích thể hiện bằng hành động.
Nghe anh ta nhắc tới Long Tư Hạo, ánh mắt Lê Hiểu Mạn khẽ run, cắn chặt môi không nói gì.
Hàn Cẩn Hy thấy vậy híp mắt lại, nghiêng người, bàn tay trắng nõn không nhịn được muốn tiến lên cởi khuy cài áo của cô.
Nhận ra hành động của anh ta, Lê Hiểu Mạn cả kinh, hai tay nhanh chóng nắm chặt áo mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Hàn tổng, có bệnh cần chữa, tùy ý cởi áo người khác như vậy, anh muốn làm gì?”
Hàn Cẩn Hy nhìn cô tức giận không nhanh không chậm thu hồi bàn tay,đôi môi nhếch lên: “Cũng chịu mở miệng nói chuyện với tôi rồi sao? Tôi không làm vậy sao em chiu mở miệng?”
Nghe vậy Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta: “Anh có rất nhiều cách để tôi mở miệng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.