Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Năm năm qua, Hạ Thanh Vinh vẫn luôn thông qua Lê Văn Bác và Lê Chấn Hoa để hỏi thăm chuyện liên quan tới Lê Hiểu Mạn, nhưng bởi vì trước đó Lê Hiểu Mạn đã nhờ Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác đừng tiết lộ cho bất kỳ người nào biết hành tung và tất cả mọi chuyện liên quan tới cô, vì vậy, Hạ Thanh Vinh vẫn luôn không thể hỏi được thông tin gì liên quan đến chuyện của Lê Hiểu Mạn từ chỗ của Lê Văn Bác và Lê Chấn Hoa, càng không biết năm năm qua cô đã đi nơi nào.
Lê Tố Phương chết, ông ta cực kỳ bi thương, cực kỳ hối hận, ông ta chỉ muốn đền bù cho cô con gái Lê Hiểu Mạn này trong suốt quãng đời còn lại, thế nhưng Lê Hiểu Mạn cũng không cho ông ta cơ hội, cô biến mất suốt năm năm trời.
Giờ phút này, nhìn thấy Lê Hiểu Mạn, hốc mắt của ông ta lập tức ửng đỏ, khóe mắt dần chứa chăn nước mắt, tràn đầy cảm xúc phức tạp, có kinh ngạc, không dám tin, kích động, mừng rỡ, áy náy, hối hận...
“Mạn Mạn, con... con đã trở lại? Con thật sự đã trở lại? Năm năm qua con đã đi đâu vậy?”
Hạ Thanh Vinh kích động nhìn Lê Hiểu Mạn, đồ cúng trong tay ông rơi xuống đất theo sự kích động của ông, ông vội đi về phía Lê Hiểu Mạn.
Liếc thấy mới năm năm ngắn ngủi, Hạ Thanh Vinh đã gầy gò như bộ xương khô, dáng vẻ đã già đi rất nhiều rồi, Lê Hiểu Mạn khẽ cau mày lại, tuy trong lòng cảm thấy hơi đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557130/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.