Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiểu Nghiên Nghiên chạy đến trước mặt Lê Chấn Hoa, rồi bé nâng khuôn mặt phấn điêu ngọc trác lên, giang rộng hai tay nhỏ về phía trước.
Lê Chấn Hoa thì tươi cười ngồi xổm người xuống, ông bế tiểu Nghiên Nghiên lên: “Để ông nhìn xem nào, ái chà chà, tiểu Nghiên Nghiên của ông lại cao hơn rồi, cũng xinh đẹp hơn, chờ sau này lớn lên à! Nhất định là một đại mỹ nữ.”
Tiểu Nghiên Nghiên được khen nên bé vui vẻ cười, đôi mắt sáng như sao của bé cong cong thành hình Nguyệt Nha Nhi, bé ngọt ngào nói: “Ông cậu ngoại cũng càng ngày càng đẹp trai.”
Lê Chấn Hoa nghe thấy lời này của bé, nụ cười trên mặt càng sâu hơn: “Cái miệng nhỏ của Nghiên nghiên càng ngày càng biết nói chuyện, càng ngày càng làm cho người ta thích, nhưng ông cậu ngoại đã già rồi, là một ông già rồi.”
Năm năm qua, trái tim của Lê Chấn Hoa đã phải chịu đựng nhiều loại cảm xúc hơn so với nửa đời người trước mà ông ta đã phải chịu rất nhiều, so với năm năm trước, ông đã già đi rất nhiều, tóc cũng đã bạc trắng đi không ít.
Lê Hiểu Mạn nhìn về phía Lê Chấn Hoa một năm lại càng già hơn so với một năm, trong lòng hết sức đau lòng, cô cảm thấy mình rất bất hiếu, từ sau khi sinh tiểu Nghiên Nghiên ra, cô rất ít khi ở thành phố K, một mực ở Anh quốc, cô cũng chỉ liên lạc với Lê Chấn Hoa bằng điện thoại, một năm trở lại một hai lần, hơn nữa mỗi lần đều là vội tới rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557128/chuong-565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.