Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiểu Nghiên Nghiên thấy vẻ mặt Lê Hiểu Mạn cực kì bi thương, cô bé nhíu mày, trong giọng nói non nớt xen lẫn áy náy: “Thật sự xin lỗi mẹ, con không nên nhắc tới bà ngoại, lại làm mẹ đau lòng rồi.”
Mỗi lần cô bé vô ý nhắc tới bà ngoại thì Lê Hiểu Mạn sẽ đau lòng.
Thấy khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác của Tiểu Nghiên Nghiên tràn đầy áy náy, Lê Hiểu Mạn thu hồi cảm xúc bi thương, ánh mắt ôn nhu nhìn cô bé, ngữ khí dịu dàng: “Ngày giỗ bà ngoại tất nhiên chúng ta phải về chứ.”
Mỗi năm vào ngày giỗ của Lê Tố Phương, Lê Hiểu Mạn sẽ mang Tiểu Nghiên Nghiên về thành phố K bái tế Lê Tố Phương, sau đó ở lại nhà Lê Chấn Hoa mấy ngày rồi mới mang Tiểu Nghiên Nghiên rời khỏi.
Bởi vì ở thành phố K có quá nhiều hồi ức đau khổ nên cô không muốn ở lại nơi đó.
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên, chớp chớp mắt: “Mẹ, lần này về chúng ta có thể ở nhà cậu lâu hơn chút được không?”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy hơi chau mày, ngay sau đó cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Được, lần này chúng ta ở thêm vài ngày, mau ngủ đi.”
“Dạ!” Tiểu Nghiên Nghiên cười gật đầu, lăn vào trong lồng ngực mẹ, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mang theo nụ cười ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Năm ngày sau ở sân bay thành phố K.
Lê Hiểu Mạn không báo lại cho Hàn Cẩn Hi, tự mình mang Tiểu Nghiên Nghiên lên máy bay về thành phố K.
Bởi vì trước khi lên máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557125/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.